NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 385

Tôi càng nghe càng thấy khó chịu, cảm giác như bị mắc một cái xương

cá, càng cố nuốt lại càng đau.

Một người ở bàn tôi nói nhỏ: “Người đàn ông đó là phó thị trưởng, cục

trưởng Công an thành phố Hồ Bình chúng ta. Hình Đạt. Còn cô gái kia
chính là bà chủ ở đây.”

Vừa dứt lời, mọi người lập tức đầy hứng thú túm lại bàn tán về chuyện

của bà chủ “Cung điện Phỉ Thúy”.

Tôi tựa người nghe lén cuộc nói chuyện giữa họ. Sa Chức sử dụng ngôn

ngữ cơ thể rất hoàn hảo, tay phải nâng ly với Hình Đạt, tay trái ở dưới gầm
bàn chỗ người khác không nhìn thấy vẽ vòng tròn lên đùi ông ta: “Hình đại
ca... cái miếu nhỏ này của em sau này phải trông cậy đại Phật là anh chiếu
cố tới đó.”

“Yên tâm, sau này bà chủ em có chuyện gì cứ tìm anh, bất cứ lúc nào

cùng được. Việc của “Cung điện Phỉ Thúy” chính là việc của anh. Như thế
đã hài lòng chưa?” Hình Đạt nói đầy chắc chắn, đầu gối vẫn không ngừng
ma sát lên đùi Sa Chức.

Tiếng nhạc dập dìu vang lên, thực khách lần lượt lên sân khấu khiêu vũ.

Hình Đạt nháy mắt với Sa Chức: “Lâu rồi không hoạt động gân cốt.

Sa Chức hiểu ý. chầm chậm đứng dậy theo Hình Đạt.

Tôi châm điếu thuốc, rít một hơi đuổi sự ức chế trong lòng đi. Sa Chức

vừa đi được mấy bước bỗng nhiên quay lại nhìn tôi. Tôi vội giơ cao bát lên
che mặt rồi cắm đầu ăn. Sa Chức nhìn chằm chằm mấy giây, có lẽ vì tôi đeo
kính đội mũ nên cô ấy không nhận ra, quay người cùng Hình Đạt ra khiêu
vũ.

Tôi từng tưởng tượng ra hàng nghìn hàng vạn trường hợp chúng tôi gặp

lại nhau, nhưng không ngờ lại gặp cô ấy trong hoàn cảnh này. Một chút
tương tư trong lòng bỗng chốc mang theo mùi vị của sự đắng chát dấy lên
trong lòng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.