NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 389

“Ân Duyệt, sao em lại ở đây?”

Ân Duyệt tham gia hội học sinh của trường, được sắp xếp đến đây tham

gia hoạt động. Tôi đã biết trường Ân Duyệt học cách Hồ Bình không xa, đi
mất ba giờ xe, nhưng tôi chẳng có thời gian để đi thăm nó.

“Ân Duyệt, tại sao hồi trước anh gọi về nhà, mẹ cứ giành nghe điện thoại

còn gần đây hỏi mẹ đang làm gì thì bố cứ úp úp mở mở?” Có thời gian tôi
không được nói chuyện với mẹ, trong lòng cứ lo lắng bà xảy ra chuyện.

“Em cũng không biết nữa. Anh gọi cho Ân Hỷ xem, nó thường xuyên về

nhà chắc biết đấy.” Ân Duyệt lo lắng nói.

Tôi gọi cho đứa em gái thứ hai Ân Hỷ, trong tiếng khóc nức nở của nó,

tôi được biết nhà tôi đã xảy ra rất nhiều chuyện. Mẹ tôi bị bệnh, nhưng để
tiết kiệm tiền nên bà cố chịu đựng. Sau đó không chịu được nữa mới đi
viện, hết tiền đành phải bán đất bán ruộng. Vì bán ruộng mà lại cãi nhau với
hàng xóm vì mấy mét vuông. Hàng xóm không cùng họ với chúng tôi, lại
người đông thế mạnh, bố tôi dùng rìu đánh khiến người ta sứt đầu mẻ trán,
người ta gọi người đánh lại, mẹ tôi chắn cho bố bị đánh gãy chân, không có
tiền phẫu thuật, chỉ có thề nằm yên trên giường. Bố sợ tôi và Ân Duyệt biết
sẽ lo lắng, bảo Ân Hỷ không được nói nửa lời nếu không sẽ đánh gãy chân
nó. Đương nhiên ông chỉ dọa nó thế thôi...

Ân Duyệt tay cầm điện thoại quỳ dưới đất vừa nghe vừa khóc.

Tôi thấy toàn thân lạnh toát, cảm giác như đang nghe chuyện của người

khác vậy, một câu chuyện khiến người ta đau lòng.

Tôi nắm lấy tay Ân Duyệt: “Đừng khóc, đừng khóc nữa! Đi nào, chúng

ta về nhà!”

Đi được mấy bước. Sa Chức hỏi: “Hai người về nhà thế nào?”

Tôi ngoảnh lại, lúc này mới nhớ còn Sa Chức ở đây.

“Anh, em đi báo với thầy đã.” Ân Duyệt chạy đi tìm th

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.