NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 395

Sao ông ta lại nghĩ vậy chứ? “Vương tổng... nhà tôi có việc, mẹ tôi bị

bệnh.”

“Vậy tại sao không xin nghỉ?” Xem ra người của Vương Hoa Sơn trong

bộ phận thị trường không phải nhiều bình thường, mà là rất nhiều. Cả bộ
phận thị trường chia thành mấy bè phái lớn, tôi cũng không rõ ai cùng phái
với ai nữa. Những bang phái nhỏ này khiến cả bộ phận thị trường trở nên
thâm sâu dò không thấy đáy. Trong mấy bè phái này, rốt cuộc ai đang xây
dựng, ai đang phá hủy Ức Vạn chẳng ai biết được.

“Chuyện xảy ra đột ngột quá. Tôi xin lỗi.”

“Mẹ cậu ốm nặng không?” Ông ta lịch sự hỏi thăm.

“Rất nghiêm trọng.”

“Ân Nhiên, cậu bắt buộc lúc nào cũng phải có mặt trong văn phòng. Tôi

cũng không còn cách nào khác, cậu nhất định phải tóm lũ chuột đó cho tôi!
Tôi không đợi được nữa rồi! Có thể tìm người chăm sóc mẹ cậu không?”

Vương Hoa Sơn nói vừa như đe dọa vừa như cầu xin, tôi bất lực, nhận

tiền thì phải trừ tai họa cho người ta. Hồi đầu khi Vương Hoa Sơn gọi tôi về
Ức Vạn.

Trước khi hoàn thành nhiệm vụ ông ta giao, tôi và ông ta chẳng ai yên

tâm được.

Tôi lưu luyến tạm biệt bố mẹ. mua cho An Hỷ một chiếc di động để nó

báo cáo tình hình của mẹ cho tôi. Ân Duyệt kêu ầm lên không muốn về
trường học nữa, tôi nổi giận: “Em nói gì? Em điên à? Anh và bố vất vả
kiếm tiền đóng học mà em lại bảo không học nữa

Bố và tôi tính tình đều dễ nóng giận, mắng một trận khiến nó khóc sụt

sùi. Sa Chức khuyên: “Ân Duyệt, không có bằng cấp sẽ không tìm được
công việc tốt, không tìm được công việc tốt sẽ không kiếm được tiền, đó là
hiện thực. Em nghỉ học chỉ là biện pháp trước mắt, em nhất định phải học

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.