NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 471

Sau khi bữa cơm bắt đầu được khoảng nửa tiếng đồng hồ thì cha chả,

cuối cùng tôi cùng biết Vương Hoa Sơn đưa Lâm Tịch tới bữa tiệc này để
làm gì rồi, hóa ra là bắt Lâm Tịch bán sắc ăn cơm với vị quan to kia để đổi
lấy một hợp đồng béo bở.

Cái vị quan tai to mặt lớn kia gặp Lâm Tịch vài lần, đã thèm cô nàng nhỏ

dãi, sau khi Vương Hoa Sơn ngỏ ý muốn xây dựng nhà xưởng trên một
mảnh đất thì ông ta không những ra giá đòi Vương Hoa Sơn 20 triệu mà
còn đòi thêm Lâm Tịch, chuyện này sau đó Lâm Tịch mới nói với tôi.

Ngồi ăn mãi, Vương Hoa Sơn đột nhiên nói là có việc, cùng phó tổng

Tào rời khỏi bàn tiệc trước.

Lúc này, Lâm Tịch vẫn đang chán nản tiếp đãi gã quan cao chết tiệt, mấy

thuộc hạ của gã còn chẳng bằng cầm thú, thấy gã quan kia cứ quấn lấy Lâm
Tịch đều giả bộ như không nhìn

Đã gần nửa đêm, trông có vẻ nghiêm túc, lịch sự mà uống rượu vào là rặt

buông ra những lời vô sỉ:

“Tiểu Lâm này, cô xem, mảnh đất của các cô tôi sẽ giải quyết giúp.

Chuyện này...”

Hắn vừa nói vừa chìa tay ra, đụng vào tay Lâm Tịch, Lâm Tịch lạnh lùng

nhìn hắn, hắn vẫn mặt dày lồng tay mình vào tay Lâm Tịch.

Lâm Tịch nói: “Tôi không cần”.

“Tôi đã nói cho cô là sẽ cho mà, còn về giá thành thì có thể thương lượng

được. Chuyện này sẽ bàn bạc làm sau, chỉ cần vui vẻ thì chẳng có gì quan
trọng cả. Tiểu Lâm, tôi nói có đúng không?”. Viên quan đó vừa nói mấy lời
vô liêm sỉ vừa dịch dần bàn tay lên trên.

Lâm Tịch bực bội hất ra.

Ai mà ngờ cái gã này như con hổ dữ vồ mồi, nhào về phía Lâm Tịch, ép

cô nàng ngồi xuống, siết chặt tay Lâm Tịch, bàn tay còn lại thì ôm cứng lấy
eo cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.