NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 484

Lái xe tới trước một sạp hàng nhỏ, Lâm Tịch bảo tôi xuống xe mua cho

cô đôi giày, tôi xuống chọn một đôi, xỏ vào chân, cô khen: “Cũng có mắt
phết”.

“Ha ha, anh không biết mua thế nào...”

Tới một khách sạn năm sao, thuê một căn phòng.

Vào phòng, tôi tắm một cái, thực sự không thể chịu nổi nữa, Lâm Tịch

đang làm gì đó trước máy tính xách tay, mắt tôi không mở ra nổi, cả người
cứ như bị rút kiệt, đầu óc nặng trình trịch, nằm lên giường ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy đã là sáng sớm ngày hôm sau. Lâm Tịch dùng tay tôi làm

gối, thật đúng như nằm mơ, tôi rất thích lông mi cô, hôn nhẹ lên đó một cái
làm cô mở mắt ra: “Anh làm em tỉnh giấc...”.

“Á!”.

“Chỗ này của anh cứ chọc vào em, khó chịu quá! Em phải bẻ nó đi!”, cô

đưa tay ra giữ lấy, nói là sẽ bẻ đi.

“Đừng mà! Thế em không biết làm nó mềm ra à?”.

“Em làm sao mà biết?”, cô hỏi.

“Làm thế này này”, tôi ôm chặt lấy cô. Suốt mấy ngày, cả hai đều không

ra ngoài, cứ quấn quýt lấy nhau rồi gọi cơm hộp.Lâm Tịch nói không muốn
ra ngoài, tôi hỏi cô rốt cuộc định làm gì? Cô nói mệt mỏi bao nhiêu năm,
muốn sống phóng túng vài hôm, tôi không tin cô là người như thế.

Người ta nói đàn bà càng kiêu ngạo thì lại càng dịu dàng, câu này thật

đúng không sai, tôi đã lún sâu vào sự dịu dàng của Lâm Tịch rồi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình lại hoàn toàn thay đổi chỉ

trong mấy ngày này, cứ như thể một gã công nhân nghèo khổ mua xổ số và
trúng mấy triệu tệ, cuộc sống hoàn toàn đổi khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.