NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 49

“Thế thì dẫn tôi đi xem cậu ở thế nào?”

Nói rồi cô ấy đi thẳng vào bên trong, tôi vội theo sau muốn ngăn cô ấy

lại. Cái giường của tôi bụi mù, nhem nhuốc bẩn thỉu. Hơn nữa dưới gầm
còn có mấy đôi tất thối khiến người ta buồn nôn. Chăn gối cũng có mùi,
ngay cả tôi cũng thấy ghê chết được.

Nhưng cô ấy mặc kệ tôi, cứ đi tiếp. Đàm Đào Sênh và anh lái xe nhìn hai

chúng tôi khó hiểu, đang đoán xem Bạch Khiết có phải gái mà tôi gọi đến
không.

Bạch Khiết đi đến góc thấy giường của tôi. Một cái giường đơn giản,

màn đen sì sì, quần áo cũng chẳng có chỗ cất, chất một đống ở góc giường.
Cô ấy ngồi xuống giường: “Đau chân quá, đổi đến mấy lần xe mà đều phải
đứng hết.”

Tôi chạy lại cuốn hết chăn gối nhét vào góc. Bạch Khiết cười: “Sao thế?”

“Chăn bẩn.”

“Tôi có chê gì đâu. Cậu xem cậu phải ngủ trong kho, hàng ngày có nhiều

hàng như vậy một mình cậu làm, chắc cũng không có thời gian giặt quần áo
nữa nhỉ?”

Cô ấy vén lọn tóc trước trán, nghiêng đầu nhìn tôi dịu dàng: “Ân Nhiên,

tôi tìm cậu có việc.”

Tôi ngồi cạnh cô ấy, nếu tôi không nghèo, nếu tôi có khả năng chịu trách

nhiệm, nếu thân phận và địa vị của tôi xứng với cô ấy thì chắc chắn tôi sẽ
không chút do dự mà hôn cô ấy. Nhưng tôi đành chịu, tôi biết rõ những thứ
ấy không thuộc về mình. Tôi muốn tự mình nỗ lực để có được những cái
hiện giờ vẫn chưa có tư cách có được. Nói thì dễ, nhưng không biết phải
vượt qua bao nhiêu thử thách.

Cô ấy nói tiếp: “Qua một người bạn, tôi đã tìm giúp cậu công việc làm lễ

tân khách sạn. Cả ngày có thể ngồi ở đó, vẻ ngoài của cậu đẹp trai, nhất
định sẽ được. Hơn nữa đãi ngộ cũng tốt, mỗi tháng khoảng hai nghìn, bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.