NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 88

Đào Sênh lại được ngồi làm trong văn phòng? Tôi chỉ biết bất lực nhìn hắn
ta khinh bỉ.

Trong hành lang vừa hay Mạc Hoài Nhân đi tới, tên tiện nhân họ Mạc

nhìn thấy tôi thì giả vờ nhiệt tình chào hỏi: “Ồ, đây không phải vị anh hùng
của Ức Vạn chúng ta sao? Ân anh hùng vác một thùng đồ lớn thế này có
phải là chiến lợi phẩm sau khi đánh nhau với trộm không?”

Tôi không trả lời.

“Ân anh hùng, nếu công ty chúng ta có nhiều tấm gương như anh thì thật

tốt biết bao!” Hắn ta vừa cười gian xảo vừa nói với ngữ khí giễu cợt. Tôi
thật sự muốn vác cái thùng này đập vào đầu hắn.

Tôi nhẫn nhịn bước vào văn phòng của phòng kinh doanh, nghe thấy các

nữ đồng nghiệp đang bàn luận việc ví và quần áo trong phòng thay đồ
thường xuyên bị mất.

“Anh là Ân Nhiên?” Trưởng phòng kinh doanh chống nạnh hỏi tôi.

“Đúng.”

“Nhưng nghe nói anh đã lập đại công cho công ty?” Cô ấy chỉ cái thùng

trên vai tôi.

Tôi hiểu ý của cô ấy, chắc hẳn cô ấy thấy lạ, tôi đã lập công lớn sao lại

vẫn chỉ là một công nhân chuyển hàng?

“Tôi thích công việc ở kho.” Ở kho rất tốt, không có khói thuốc, không

có loại âm mưu thâm hiểm như Mạc Hoài Nhân, không có những đồng
nghiệp mồm năm miệng mười, dù có hơi mệt thì cũng không bằng sự mệt
óc khi ở văn phòng.

“Thế, anh có thể giúp tôi cất thùng này vào phòng chứa đồ không?”

Trước đây khi tôi chưa nổi tiếng, chỉ cần là người có cấp bậc cao hơn tôi

một chút là có thể gọi nhân viên chuyển đồ như tôi với giọng mệnh lệnh,
hiế lại khách khí thế này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.