NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 89

“Ồ, được, phòng để đồ của các cô ở đâu?”

“Ra ngoài cửa rẽ phải, đi thẳng đến cuối đường là thấy.”

Tôi vác thùng đến chỗ cô ấy nói, nhưng lại có hai cánh cửa, trên cửa

cũng không có biển tên, không biết cái nào mới là phòng chứa đồ. Thường
thì phòng chứa đồ đều tàn tạ hơn những phòng khác, tôi nhìn cánh cửa cũ
kỹ hơn rồi dùng chân đẩy. Nhưng cửa lại phải dùng tay mới mở được, tôi
đặt thùng xuống, lấy tay vặn mạnh, ai ngờ nó lại chặt quá, tôi vừa vặn vừa
đẩy. Cửa bật ra, tôi đang có đà, thế là cả người lao vào trong.

Bạch... Bạch Khiết?!

Bạch Khiết đang thay đồng phục, áo đã cởi ra, đang cởi quần, bỗng nhiên

thấy một người đàn ông xông vào cô ấy hét lên: “Á!!!!”

Cô ấy che phần thân trên, thật ra cô ấy vẫn mặc áo ngực, khi nhìn rõ tôi,

cô ấy vừa sợ hãi vừa kinh ngạc: “Ân Nhiên???”

“Bạch Khiết, xin lỗi, tôi... tôi tưởng đây là phòng chứa đồ. Tôi đi ngay!

Thật sự xin lỗi!”

Tôi cúi người quay ra ngoài. Thì ra bên cạnh mới là phòng chứa đồ, tôi

để thùng đồ vào đó, đóng cửa rồi cuống cuồng chạy đi.

Trong lòng tôi vẫn luôn bất an, cảm thấy tuy là vô tình nhưng Bạch Khiết

có khi lại không nghĩ vậy, nhỡ cô ấy nghĩ tôi vẫn luôn nhìn trộm thì sao?

Tôi lo lắng suy nghĩ xem cô ấy nghĩ gì, tôi thích cô ấy, tôi quan tâm cô

ấy, nhưng bạn gái bây giờ của tôi là Lý Bình Nhi, mà sâu trong đáy lòng tôi
lại có môt Mẫu Đơn không thể xóa bỏ. Cái này gọi là bác ái sao? Hay là bản
tính của đàn ông chúng tôi? Tôi nghĩ mình biến thái rồi, không phải biến
thành xấu xa trong sự cô đơn mà là biến thái, tôi thật sự biến thái rồi! Mẫu
Đơn bỏ đi đã rút mất linh hồn tôi, hàng đêm làm bạn với tội ngoài những
đám khói thuốc không tan được thì chỉ là sự thương tâm và nỗi cô đơn dính
liền như hình với bóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.