NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 94

Tôi vui mừng nói: “Đúng, đúng!”

“Cậu tưởng mình là anh hùng thì có thể tùy tiện làm mọi điều mình

muốn sao?” Ông ta đột nhiên gầm lên.

Sau tiếng gầm đó tôi mới sực tỉnh, vốn dĩ tưởng rằng đội cái mũ anh

hùng kia là được phúc tinh chiếu rọi. Ai ngờ mình ở xó nào trong công ty
cũng có một số kẻ đồng liêu ganh ghét, nghĩ đủ mọi cách bày mưu hãm hại.

“Phó tổng giám Tào.” Tôi chưa từng gặp ông ta, có lẽ mới được nhậm

chức, nhưng vừa nhìn là biết loại lưu manh giả danh trí thức, chẳng trách
mà dễ dàng cùng một guộc với Mạc Hoài Nhân và Đàm Đào Sênh đến thế.

“Cậu giải thích xem tại sao trong phòng cậu lại nhiều nội y của phụ nữ

như thế!”

Ông ta cầm cái giũa lơ đãng giũa móng tay, nhìn bộ dạng đó tôi biết

mình có nói gì cũng vô dụng, nhưng tôi vẫn nói: “Phó tổng giám Tào, tôi
vừa mới về kho là nằm lên giường. Còn về tại sao tôi vừa về thì các anh
xông vào đúng lúc, các anh phải rõ hơn tôi chứ?”

“Ý cậu là gì? Cậu muốn nói tôi và trưởng ban Mạc hãm hại cậu? Nói

bừa!” Ông ta lấy một tập tài liệu ném vào mặt tôi. Cảm giác bị sỉ nhục, tôi
nắm chặt tay, cúi đầu nhìn đống giấy tờ bay lả tả, tôi từ từ ngẩng lên giận dữ
nhìn ông ta, tôi nghiến chặt răng, muốn đánh ông ta một trận.

“Nhìn cái gì mà nhìn?! Còn không nhặt lên?!” Ông ta lại ném thêm một

tập nữa.

Tôi chầm chậm tiến lại gần ông ta: “Hét cái gì mà hét?!” Từ bên ngoài có

tiếng phụ nữ, là Lâm ma nữ.

Phó tổng giám Tào vội vàng đứng dậy: “Lâm tổng giám, việc nội y của

nhân viên nữ trong phòng thay đồ bị mất trộm lâu nay khiến nhân viên
trong lòng bất an, tôi và trưởng ban Mạc đã tìm hiểu rất lâu, tốn không ít
thời gian, cuối cùng đã bắt được hung thủ!” Lão khốn kiếp này, lại còn nói
như đinh đóng cột như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.