NỮ TU SĨ - Trang 186

dám nói chắc là sẽ xảy ra chuyện gì. Khắp nơi đều có giếng. Thưa ông, ông
hãy thương tôi và ông đừng làm cho ông mãi mãi phải hối tiếc…

P.S. – Tôi mệt lừ, sự sợ hãi bao bọc lấy tôi, và sự yên tĩnh của tôi không

còn nữa. Những hồi ức này mà tôi viết một cách vội vã, tôi vừa mới đọc lại
khi đầu óc bình tĩnh, và tôi chợt nhận thấy rằng tuy không có chút ý đồ nào,
tôi đã tự mô tả mình khốn khổ đúng như trên thực tế, nhưng vẫn dễ thương
hơn nhiều so với bản thân tôi. Có phải chúng tôi vẫn tin rằng mọi người ít
cảm động về bức tranh mô tả những nổi khổ của chúng ta hơn là hình ảnh
của những vẻ đẹp của chúng ta? Và có phải chúng ta còn tự hứa với mình là
cám dỗ mọi người dễ hơn là làm cho họ xúc động? Tôi biết về họ quá ít, và
tôi đã không được học hỏi để biết điều đó. Tuy nhiên, nếu như hầu tước là
người mà người ta cho là rất tế nhị lịch thiệp, vừa tự khẳng định rằng tôi
không phải dựa vào lòng phúc đức mà là dựa vào thói xấu của ông, thế thì
ông nghĩ gì về tôi? Sự suy nghĩ ấy làm tôi lo lắng. Thực ra, ông rất sai lầm
khi quy trách nhiệm cho cá nhân tôi về một bản năng vốn gắn liền với giới
tính của phụ nữ chúng tôi. Tôi là phụ nữ, có lẽ hơi làm đỏm một chút, tôi
nào biết được? Nhưng là một cách tự nhiên và không có gì giả tạo.

HẾT

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.