NỮ TƯỚNG THỜI TRƯNG VƯƠNG - Trang 160

Một buổi sớm xuân, trên núi Thiên Thai mơn mởn hoa đào thơm mát, hai
sư nữ mở tam quan để quét hoa đại rơi trắng sân chùa. Bỗng nghe tiếng trẻ
khóc oa oa. Các sư nữ vội quay vào thưa với sư thầy. Sư thầy khoan thai
cùng các sư nữ bước ra ngoài tam quan. Trước mắt nhà chùa, một em bé sơ
sinh cuộn trong bọc vải nằm dưới gốc đào và một cành đào còn nụ đặt
ngang mình em bé.

Sư thầy niệm Phật rồi bảo các sư nữ bồng hài nhi vào chùa, lúc đó mọi
người mới biết hài nhi là một em bé gái. Em bé gái được nhà chùa giao cho
một bà vãi đem về gia đình nuôi. Tới năm em bé lên năm, nhà chùa lại đón
về để em nương nhờ bóng Phật. Em gái nhỏ đó ngày nay chính là sư nữ họ
Đào.

Sư nữ họ Đào nổi tiếng vì sắc đẹp, điều đó lại làm cho sư thầy không vui
lòng. Nhưng ai cũng phải mến sư nữ họ Đào vì tính tình Đào thuỳ mị, kính
trọng sư nữ vì tư thế đoan trang. Miệng nàng tươi như hoa mà lại ít cười,
mắt trong như nước giếng mà lúc nào cũng nhìn thẳng. Chỉ có một lần sư
nữ họ Đào bị sư thầy quở vì ngắt một cành hoa đào đang mãn khai phô hết
sắc đẹp, đem về buồng riêng mà cắm chơi. Sư thầy than rằng : " Duyên nợ
phù sinh chưa dứt chăng ? Sắc sắc không không, sao con không biết điều
đó. Lòng con ham vẻ đẹp lộng lẫy của vật sắp tàn, ta lo cho con khó thoát
được trần ai tục luỵ. Ta đặt tên cho con là Tuyết Tĩnh, con không hiểu ý ta
sao ? ". Từ đó ni cô Tuyết Tĩnh càng nghiêm trang, chỉ quanh quẩn bên sư
thầy, câu kinh tiếng kệ, không mấy khi bước khỏi ba trăm bậc đá núi Thiên
Thai.

Sư nữ sinh ra không có bố có mẹ, không có họ có tên, từ thuở lọt lòng, nằm
dưới gốc đào, hoa đào phủ bọc cho nên sư thầy đặt họ cho là Đào. Tính sư
thầy nghiêm khắc và thường nói ngay. Còn sư nữ họ Đào nét mặt lúc nào
cũng phảng phất buồn và ít cười ít nói.

Có một ngày nọ, sư thầy truyền bảo Tuyết Tĩnh và Diệu Hương đem bản

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.