NỬA KIẾP HỒNG TRẦN, MỘT KHÚC DU CA - Trang 8

“Vãn bối muốn thăm dò chút tin tức từ tiền bối, không biết người có thể

chỉ giáo đôi chút hay không?”

Bạch Đồng cố ngóng ra ngoài nhưng vẫn không thể nhìn rõ diện mạo

của y, chỉ cảm thấy giọng của y hết sức ôn hòa, kính cẩn nhưng lại không
hề hèn mọn, khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái.

“Bên ngoài gió tuyết lạnh lẽo, vào rồi hẵng nói!” Bạch Hiểu Sinh bảo.

“Đa tạ!” Tần Phong phủi lớp tuyết trên người, cởi áo choàng ra khoác

trên khuỷu tay. Bên dưới lớp áo choàng, y chỉ mặc bộ quần áo màu xanh.
Màu xanh ấy rất nhạt, nhạt đến mức gần như là màu trắng, giống như bầu
trời sau cơn mưa, thanh sạch đến mức không mang chút bụi trần.

Cánh cửa chắn gió tuyết lại bên ngoài, Tần Phong vừa lách người bước

vào, nhìn thấy Bạch Đồng ngồi bên lò than thì khẽ gật đầu, môi cũng
thoáng cong lên đôi chút… Khoảnh khắc ấy, dường như trong trời đất chỉ
còn lại một mình y, không còn bất kỳ ai khác.

Bạch Đồng được ông nuôi lớn nên đã từng gặp không ít người trong võ

lâm. Những mỹ nam nức tiếng trong giang hồ nàng ta cũng đã gặp vài
người nhưng trước nay chưa thấy ai có dung mạo hoàn mỹ đến mức không
chê vào đâu được như thế. Và cả đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm ấy nữa.
Không sai, đôi mắt y giống hệt bầu trời đêm, sáng lấp lánh như ngàn sao
nhưng cũng có sự rộng lớn, mênh mông của bầu trời cao vợi. Nếu nhìn kĩ sẽ
thấy nó toát lên vẻ tĩnh lặng và lãnh đạm như vầng trăng cô độc. Còn nụ
cười của y nữa, rõ ràng không hề vui vẻ nhưng lại khiến người ta cảm nhận
được sự bình tĩnh và ấm áp trong ấy.

Bạch Đồng dùng tốc độ nhanh nhất đời mình để xách ghế đến, nhưng lại

nghe Tần Phong nói: “Đa tạ cô nương! Nhưng trời đã tối, tại hạ không tiện
quấy rầy lâu, ta chỉ nói vài câu rồi sẽ đi ngay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.