NUA MAT TROI VANG - Trang 142

Ông Chủ biết. Hắn chỉ đến nơi làm việc của Ông Chủ mỗi một lần, Olanna
chở đi khi nàng đến lấy cái gì đó, nhưng hắn tin chắc là hắn sẽ tìm được.
Chỗ ấy gần sở thú và lớp của hắn gần đây có đi tham quan sở thú, đi thành
hàng một do cô Oguike dẫn đầu. Hắn được đi sau cùng vì hắn là đứa cao
nhất lớp.

Ở góc đường Mbanefo, hắn thấy xe của Ông Chủ đang tiến lại gần, rồi

dừng hẳn.

“Đây không phải đường đến chợ, phải không bạn tốt?” Ông Chủ hỏi.

“Dạ không phải. Nhưng con đi tìm Ông Chủ.”

“Mẹ tôi đã đến chưa?”

“Đã đến rồi thưa ông. Thưa ông, có chuyện không hay đã xảy ra.”

“Chuyện gì?”

Ugwu kể Ông Chủ nghe chuyện chiều nay, nhanh chóng thuật lại lời

nói của hai người đàn bà và chấm dứt với điều kinh khủng nhất, “Bà nói bà
sẽ đi kiếm dibia, thưa ông.”

“Nhảm nhí”, Ông Chủ nói. “Ngwa, lên xe. Em có thể cùng về nhà với

tôi.”

Ugwu đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy Ông Chủ tỉnh bơ như không có

gì xảy ra, như thể Ông Chủ không biết tình hình nghiêm trọng đến mức nào,
vì thế hắn nói thêm, “Chuyện rất xấu, xấu lắm. Bà suýt nữa là tát cô chủ”.

“Hả? Bà tát Olanna?” Ông Chủ hỏi.

“Không phải thế, thưa ông.” Ugwu ngập ngừng, có lẽ hắn đã đi quá xa.

“Nhưng có vẻ như bà muốn tát cô chủ.”

Nét mặt của Ông Chủ giãn ra. “Bà cụ này chả bao giờ biết điều hơn lẽ

thiệt là gì, bất kể là thế nào”, Ông Chủ nói, bằng tiếng Anh, lắc đầu. “Lên xe
đi, mình về nhà.”

Nhưng Ugwu không muốn lên xe. Hắn muốn Ông Chủ quành xe lại và

đến nhà Olanna ngay lập tức. Cuộc sống của hắn đang ổn định, mẹ của Ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.