NUA MAT TROI VANG - Trang 145

với những hiểu biết chỉ thích hợp với thời xưa.” Odenigbo đứng dậy, đến
gần và kéo nàng vào lòng, nhưng Olanna quay người đi vào bếp.

“Anh chẳng bao giờ nói về mẹ anh”, nàng nói. “Anh cũng chẳng đưa

em về Abba thăm mẹ anh.”

“Ô! Thôi mà, nkem. Có phải anh thường xuyên về nhà đâu, lần trước

anh rủ, nhưng em phải về Lagos.”

Nàng đến gần bếp, dùng một miếng mút lau mặt bếp còn ấm, lau đi lau

lại, quay lưng về phía Odenigbo. Nàng có cảm tưởng như mình làm
Odenigbo thất vọng vì đã để chuyện xảy ra với mẹ chàng ảnh hưởng đến
tình cảm của hai người. Đáng lẽ nàng phải vượt lên trên những chuyện tầm
thường này, bỏ ngoài tai những lời mắng mỏ của một bà cụ nhà quê; nàng
không nên chỉ tiếp tục nghĩ đến những lời trả đũa mà nàng có thể nói thay vì
đứng im re trong nhà bếp. Nhưng nàng vẫn đang tức, và càng bực hơn trước
thái độ của Odenigbo, làm như chàng không thể nào tin được là nàng không
hề rộng lượng như chàng tưởng. Chàng làm nàng cảm thấy mình nhỏ mọn
và lố bịch; tệ hơn nữa, nàng luôn luôn ngờ rằng rất có thể chàng nói đúng.
Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi điên rồ, nàng ước gì mình có thể lìa xa
chàng. Rồi bình tĩnh hơn, nàng ước mình có thể yêu chàng mà không cần
đến chàng. Dường như nhu cầu mang đến cho chàng sức mạnh mà chàng
không phải gắng sức là sự lựa chọn duy nhất nàng cảm thấy khi ở bên
chàng.

“Em đang nấu món gì thế?” Odenigbo hỏi.

“Cơm.” Nàng vắt miếng mút và cất đi. “Anh không đi đánh quần vợt

à?”

“Anh tưởng em đi cùng anh.”

“Em không muốn đi.” Olanna quay người lại. “Tại sao em lại phải chấp

nhận thái độ của mẹ anh chỉ vì bà là một bà nhà quê? Em biết có rất nhiều
người nhà quê không có thái độ đó.”

Nkem, cả đời mẹ anh chỉ ở Abba. Em có biết cái làng Abba nó bé tí

tẹo thế nào không? Tất nhiên là bà cảm thấy một cô gái có học sống với con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.