NUA MAT TROI VANG - Trang 146

mình là một mối đe dọa cho bà. Dĩ nhiên em phải trở thành một mụ phù
thủy bởi vì bà chỉ biết có bấy nhiêu thôi. Thảm kịch thật sự sau thời kỳ thực
dân thống trị không phải là người ta không có gì để nói thích hay không
thích cái thế giới mới này, mà là họ không được cung cấp phương tiện để có
thể thích nghi với thế giới mới.”

“Anh có nói với bà chuyện này không?”

“Anh thấy chuyện này không quan trọng. Nhưng mà anh muốn tóm

được bác sĩ Okoro ở câu lạc bộ. Tối nay mình sẽ nói chuyện này. Anh sẽ ở
lại đây.”

Nàng ngập ngừng khi rửa tay. Nàng muốn chàng bảo nàng cùng với

chàng trở lại nhà chàng, muốn chàng nói với mình là chàng sẽ lên tiếng nói
cho mẹ chàng biết phải quấy trước mặt nàng, vì nàng. Nhưng chàng lại
tuyên bố sẽ ở lại nhà nàng như là một đứa bé chạy trốn bà mẹ của nó.

“Không”, nàng nói.

“Sao?”

“Em nói không.” Nàng đi vào phòng khách mà không lau tay.Căn nhà

bỗng trở nên quá nhỏ bé.

“Em làm gì kỳ quặc vậy, Olanna?”

Nàng lắc đầu. Nàng không để cho chàng khiến nàng cảm thấy nàng

người kỳ cục. Đó là quyền của nàng. Quyền cảm thấy tức giận, quyền không
cho phép bị lăng mạ, bị gạt qua một bên vì danh nghĩa trí thức được tôn
sùng quá đáng, và nàng nhất quyết bảo vệ quyền này. “Anh đi đi!” Nàng chỉ
ra phía cửa. “Đi chơi quần vợt đi và đừng về đây nữa.”

Nàng nhìn chàng đứng dậy bỏ đi. Chàng đóng sầm cửa. Hai người chưa

hề cãi nhau; chàng chưa bao giờ để lộ vẻ mất kiên nhẫn hay chống đối ý
kiến của nàng như với người khác. Hay là chàng chỉ muốn chiều lòng nàng
và không mấy quan tâm đến ý kiến của nàng ngay từ đầu. Nàng thấy chóng
mặt. Nàng ngồi một mình ở cái bàn ăn trống trải — ngay cả mấy tấm khăn
trải bàn ăn của nàng cũng để ở nhà chàng — và ăn cơm. Cơm sao nhạt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.