NUA MAT TROI VANG - Trang 148

Olanna muốn nói Kainene đến đây thăm nàng, nàng và Odenigbo.

Nhưng dĩ nhiên Kainene hiểu ý, chẳng qua là giả bộ hiểu lầm đấy thôi.

“Tháng tới em sẽ đi London”, nàng nói lái sang chuyện khác. “Có lẽ

mình nên đi cùng nhau.”

“Chị có nhiều việc cần phải làm quá. Chị không thể lấy đâu ra ngày

nghỉ được.”

“Sao chúng mình không nói chuyện với nhau nữa vậy, Kainene?”

“Em hỏi gì kỳ cục thế?” Kainene nói với giọng tức cười và Olanna hình

dung ra cái nhếch mép đầy vẻ châm biếm của cô chị.

“Em chỉ muốn biết tại sao chúng ta không nói chuyện với nhau nữa”,

Olanna nói. Kainene không trả lời. Hai người im lặng quá lâu đến độ Olanna
có cảm tưởng là nàng cần phải xin lỗi. “Em không nên làm phiền chị quá
lâu”, nàng nói.

“Em có đến dự buổi tiệc của bố vào tuần tới không?”

“Không.”

“Đáng lẽ chị phải đoán trước được câu trả lời. Quả là vô bổ với anh

chàng người tình cách mạng thanh cao của em và chính em, phải không?”

“Em không nên làm phiền chị quá lâu”, Olanna lặp lại và đặt điện thoại

xuống. Nàng lại nhấc nó lên và cho người trực tổng đài số điện thoại của mẹ
trước khi nàng gác máy. Nàng ước có một ai đó cho nàng nương tựa, và
nàng cũng ước gì mình khác với cái bản ngã vốn có, không cần nương dựa
ai, giống như Kainene. Nàng kéo dây điện thoại để gỡ rối. Bố mẹ nàng cứ
nhất quyết lắp điện thoại cho nàng, làm như cả hai người không nghe thấy
nàng nói là trên thực tế nàng sẽ ở nhà Odenigbo. Nàng đã phản đối, nhưng
chỉ lấy lệ, cùng một cách nói không yếu ớt khi bố mẹ đều đặn gửi tiền vào
tài khoản của nàng và chiếc Impala với nệm bọc rất êm ái.

Mặc dù nàng biết Mohammed đang ở nước ngoài, nàng vẫn đọc số điện

thoại của anh ở Kano cho nhân viên tổng đài; giọng nghẹt mũi nói, “Hôm
nay cô gọi điện thoại nhiều quá!”, trước khi cô ta thông đường dây. Nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.