NUA MAT TROI VANG - Trang 162

nghĩ nào cả, vì thế chẳng quan trọng gì việc chàng có nói đúng giọng hay
không.

“Tôi khỏe, thưa ông.”

Jisie ike.”

“Vâng, thưa ông.”

Richard đi đến cuối vườn, nơi chàng có thể nhìn thấy, xuyên qua những

lùm cây, bọt sóng trắng xóa. Chàng ngồi trên mặt đất. Chàng mong sao
Thiếu tá Madu đã chẳng mời họ ăn tối; chàng không hào hứng gì với việc
gặp mặt vợ anh ta cả. Chàng đứng dậy, vươn vai và đi vòng ra sân trước,
nhìn bụi hoa giấy màu tím đã bò lên tường. Chàng đi bộ một hồi lâu xuống
tận mảnh đất đầy bùn của con đường vắng vẻ dẫn đến căn nhà trước khi
quay trở về. Kainene đang ngồi trên giường đọc báo. Chàng leo lên giường
ngồi cạnh nàng; nàng vươn tay ra, những ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc
chàng. “Anh có sao không? Từ hôm qua, anh có vẻ căng thẳng.”

Chàng kể nàng nghe về Okeoma, và bởi vì nàng không đáp lời ngay

nên chàng nói thêm, “Anh còn nhớ lần đầu tiên anh đọc về mỹ thuật Igbo-
Ukwu, trong một bài báo, một nhà quý tộc ở Oxford miêu tả nó có cách
trang trí Rococo

54

rất kỳ lạ, gần giống như kỹ thuật Fabergé

55

. Anh không bao

giờ quên điều này — Rococokỹ thuật Fabergé. Anh bắt đầu yêu say đắm
nghệ thuật này, yêu cả cái cách gọi của nó”.

Nàng gấp tờ báo lại và để lên cạnh bàn ngủ.

“Tại sao ý nghĩ của Okeoma lại quan trọng đến thế?”

“Anh thật sự yêu thích nghệ thuật này. Thật là kinh khủng khi anh ta

dám buộc tội anh khinh rẻ nghệ thuật này.”.

“Anh đã lầm khi nghĩ là tình yêu không còn chỗ cho những chuyện

khác. Rất có thể người ta yêu một cái gì đó nhưng vẫn khinh thị nó.”

Richard lăn người ra xa nàng. “Anh không biết mình đang làm gì nữa.

Anh cũng không biết mình có phải là nhà văn không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.