NUA MAT TROI VANG - Trang 161

nhăn — và cố gắng không nghĩ đến mấy tờ giấy bị vò nhàu trong phòng làm
việc của mình, cho đến khi xe lửa vào Port Harcourt.

“Madu mời mình ngày mai đến ăn tối”, Kainene nói, lúc nàng chở

chàng về bằng chiếc xe hơi Mỹ khá dài. “Vợ anh ấy mới từ nước ngoài về.”

“Thế à?” Richard hầu như không nói gì thêm, chỉ nhìn những người

bán hàng rong trên đường, la hét, ra hiệu, chạy theo xe để chào mời.

Sáng hôm sau, tiếng mưa tạt vào cửa sổ đánh thức chàng. Kainene nằm

cạnh chàng, mắt nàng he hé mở trông rất kỳ, như thế có nghĩa là nàng đang
ngủ say. Chàng ngắm màu da sôcôla sẫm của nàng bóng lên vì xoa dầu và
cúi xuống sát mặt nàng. Chàng không hôn nàng, cũng không để mặt mình
chạm vào mặt nàng nhưng gần, đủ để chàng cảm thấy hơi ẩm trong hơi thở
của nàng và ngửi thấy thoang thoảng mùi của nàng đọng lại. Chàng vươn vai
rồi đến cửa sổ. Mưa ở Port Harcourt xiên chéo, vì thếnước mưa tạt vào cửa
sổ và tường hơn là rơi thẳng trên mái nhà. Có thể tại vì nó sát biển, không
khí luôn đẫm hơi nước làm cho mưa rơi sớm hơn. Trong chốc lát, mưa trở
nên dồn dập, tiếng mưa đập vào cửa sổ nghe to hơn, như sỏi ném vào cửa
kính. Chàng vươn vai lần nữa. Mưa tạnh và kính cửa mờ hơi nước. Phía sau,
Kainene cựa người và nói lầm bầm cái gì đó.

“Kainene?” Chàng gọi.

Mắt nàng vẫn hé mở, hơi thở của nàng vẫn đều đặn.

“Anh đi bộ một chút”, chàng nói, mặc dù chàng biết chắc là nàng chẳng

nghe thấy gì.

Bên ngoài, Ikejide đang hái cam; bộ đồng phục của anh ta kéo hếch lên

phía sau lưng lúc anh ta giơ cù nèo để trảy cam.

“Xin chào ông”, anh ta nói.

Kedu?” Richard hỏi. Chàng thấy tự nhiên khi thực tập tiếng Igbo với

người giúp việc của Kainene: họ chẳng bao giờ biểu lộ chúttình cảm hay ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.