NUA MAT TROI VANG - Trang 188

Ngay lập tức sau khi bà quay đi, Richard vội vàng đi tìm Kainene.

Chàng gặp nàng đang đứng ở ngoài ban công với Madu, nhìn xuống hồ bơi.
Mùi thịt nướng bay trong không khí dày đặc. Chàng nhìn hai người thêm
một lúc. Đầu của Madu hơi nghiêng qua một bên khi Kainene nói, nàng có
vẻ mảnh khảnh yếu ớt bên cạnh dáng dấp đồ sộ của anh ta. Tuy vậy hai
người trông thật xứng đôi: Cả hai đều có màu da rất đậm, một người gầy và
cao, người kia caohơn và to hơn. Kainene quay người nhìn thấy chàng.

“Richard”, nàng gọi.

Chàng nhập bọn, bắt tay Madu. “Anh khỏe không, Madu? Ana-

emekwa?”, chàng hỏi, sốt sắng mở lời. “Cuộc sống ở miền Bắc như thếnào?”

“Chẳng có gì đáng để than phiền cả”, Madu trả lời bằng tiếng Anh.

“Anh không mang Adaobi đến?” Chàng thật sự ước gì anh ta mang vợ

theo thường xuyên hơn.

“Không”, Madu trả lời, nhấm nháp ly rượu; rất rõ ràng là anh ta chẳng

muốn ai chen vào cuộc trò chuyện của mình cả.

“Em thấy mẹ em nói chuyện với anh, rất thú vị”, Kainene nói.”Madu và

em bận bịu với Ahmed một lúc lâu. Ông ta muốn mua cái nhà kho của bố ở
Ikeja.”

“Bố em sẽ không bán cái gì cho ông ta cả”, Madu tuyên bố, làm như

quyền quyết định là của anh ta. “Mấy người Syri và Liban đã làm chủ phân
nửa Lagos rồi, họ toàn là bọn khát máu lợi dụng thời cơ trên quốc gia này.”

“Em sẽ bán cho ông ta nếu ông ta đừng có nồng nặc mùi tỏi như thế”,

Kainene nói.

Madu bật cười.

Kainene đặt tay mình vào lòng bàn tay của Richard. “Em mới kể cho

Madu biết là anh nghĩ rằng sẽ có thêm một cuộc đảo chính nữa.”

“Sẽ chẳng có cuộc đảo chính nào nữa cả”, Madu nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.