NUA MAT TROI VANG - Trang 196

Chương mười

Ugwu dọn bữa trưa. “Con đã dọn xong, thưa ông”, hắn nói, mặc dù hắn

biết là Ông Chủ sẽ không đụng đến món xúp okro và sẽ tiếp tục đi đi lại lại ở
phòng khách trong khi mở radio thật to, như ông đã làm từ khi cô Adebayo
bỏ về khoảng một giờ đồng hồ trước đó. Cô ta đã đập cửa thật mạnh đến độ
Ugwu lo là cửa kính sẽ bị nứt và khi nó mở cửa, cô đẩy nó qua một bên,
xông vào, hỏi, “Ông chủ của em đâu rồi? Ông chủ của em đâu rồi?”

“Con sẽ gọi Ông Chủ, thưa cô”, Ugwu nói, nhưng cô Adebayo đã vội

vã xông vào phòng làm việc của Ông Chủ trước. Hắn nghe cô ta nói, “Có
chuyện lớn ở miền Bắc”. Miệng hắn bỗng trở nên khô khốc bởi vì cô
Adebayo không phải là người hay lo sợ nhốn nháo, rõ ràng chuyện xảy ra ở
miền Bắc phải là chuyện rất nghiêm trọng, và Olanna đang ở miền Bắc.

Kể từ lần đảo chính thứ hai vài tuần trước, khi lính Igbo bị giết, hắn đã

cố gắng hết sức để hiểu chuyện gì xảy ra, hắn đọc báo cẩn thận, lắng tai
nghe Ông Chủ nói chuyện với khách khứa. Những câu chuyện này không
còn chấm dứt bằng những chuỗi cười đầy vẻ trấn an, và phòng khách như
bao trùm một vẻ bất ổn, không rõ ràng, như thể họ đều biết có chuyện gì đó
sắp xảy ra mà không ai biết rõ là chuyện gì. Không ai dám tưởng tượng
chuyện như vậy có thể xảy ra và phát ngôn viên của Đài ENBC Enugu nói,
lúc Ugwu đang kéo khăn trải bàn cho thẳng, “Chúng tôi vừa có bản báo cáo
chứng thực là có đến năm trăm người Igbo đã bị giết ở Maiduguri”.

“Bố láo!” Ông Chủ hét to. “Em có nghe thấy chuyện đó không? Em có

nghe không?”

“Dạ có, thưa ông”, Ugwu nói. Hắn mong là tiếng hét không đánh thức

Bé By đang ngủ trưa.

“Không thể có được!” Ông Chủ nói.

“Thưa ông, món xúp của ông”, Ugwu nói.

“Năm trăm người bị giết. Tin bố láo. Chuyện này không thể có thật.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.