NUA MAT TROI VANG - Trang 247

Chương mười sáu

Richard ngạc nhiên khi nghe đài phát thanh của chính quyền liên bang

tuyên bố sử dụng vũ lực để buộc những kẻ phiến loạn phải tôn trọng an ninh
trật tự
. Kainene thì ngược lại.

“Vì dầu hỏa đấy”, nàng nói. “Họ không thể dễ dàng nới lỏng cho chúng

ta. Nhưng cuộc chiến tranh này sẽ nhanh chóng kết thúc. Madu nói Ojukwu
có kế hoạch lớn. Anh ấy đề nghị em ủng hộ một ít ngoại tệ cho Bộ Chiến
tranh, như thế khi chiến tranh chấm dứt, em sẽ có được những hợp đồng mà
em đấu thầu.”

Richard ngó nàng trân trân. Có vẻ như nàng không ý thức được là

chàng không thể nào hiểu tại sao chiến tranh lại xảy ra; vấn đề không ở chỗ
cuộc chiến tranh này ngắn hay dài mà ở chỗ đáng lẽ nó không nên xảy ra.

“Tốt hơn hết là anh nên dọn đến ở Port Harcourt cho tới khi mình đánh

lui đám Nigeria”, Kainene nói. Nàng đang đọc lướt tờ báo, gật đầu theo điệu
nhạc Beatles trên dàn máy stereo và nàng làm cho tình hình có vẻ bình
thường, rằng chiến tranh là sự kiện không thể tránh khỏi, rằng dọn đồ ra
khỏi Nsukka là điều đơn giản nhất mà tự nó phải thế.

“Phải, dĩ nhiên là vậy rồi”, chàng nói.

Tài xế của nàng lái xe đưa chàng đi. Những trạm kiểm soát được dựng

lên khắp nơi, lốp xe và mấy cái bảng có đóng đinh được đặt giữa đường,
những người đàn ông và đàn bà mặc áo ka ki nét mặt vô cảm, thái độ rất có
kỷ luật đang đứng gần. Hai trạm đầu dễ qua. “Anh đi đâu?”, họ hỏi và vẫy
tay cho xe qua. Nhưng gần Enugu, bảo an dân vệ chặn đường bằng ba khúc
cây to và một cái trống thùng cũ gỉ sét. Anh tài xế dừng lại.

“Quay lại! Quay lại!” Một người ló đầu ra khỏi cửa sổ; anh ta ôm một

khúc gỗ được đẽo cẩn thận cho giống một khẩu súng trường. “Quay lại!”

“Xin chào”, Richard nói. “Tôi làm việc trong trường Đại học Nsukka

và tôi đang đi đến đó. Người giúp việc của tôi vẫn còn ở đây. Tôi cần lấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.