NUA MAT TROI VANG - Trang 253

“Mẹ Ola!” Bé By gọi. “Đến đây xem này!”

Olanna vẫy tay. “Bé By, tối rồi về tắm thôi.”

Nàng nhìn rặng xoài trong sân bên cạnh, có nhiều cây quả đong đưa

như mấy đôi hoa tai nặng trĩu. Mặt trời đang chìm dần. Bầy gà xôn xao túc
túc gọi nhau và bay tuốt lên cây kola để ngủ. Nàng có thể nghe dân làng nói
chuyện í ới với nhau, cũng lớn giọng như đám đàn bà trong tổ may. Nàng
gia nhập tổ may hai tuần trước đó, trong gian hội họp của làng, may áo ngắn
và khăn tắm cho quân nhân. Ban đầu nàng không mấy thích họ, vì khi nàng
muốn nói về những thứ nàng phải bỏ lại Nsukka — sách vở, đàn dương
cầm, chén bát sứ, tóc giả, máy may hiệu Singer, truyền hình — họ làm lơ
với nàng và nói qua chuyện khác. Bây giờ nàng hiểu là không ai nói đến
những gì họ bỏ lại sau lưng. Thay vào đó họ nói về những nỗ lực cần thiết
để chiến thắng. Một thầy giáo tặng cái xe đạp của mình cho quân đội, thợ
giày làm giày ống cho quân nhân không tính tiền, nông dân biếu khoai lang.
Phải thắng trong cuộc chiến này. Olanna khó có thể nghĩ được là chiến tranh
đang xảy ra, đạn rơi trong đám cát bụi đỏ ở Nsukka trong khi quân đội
Biafra đẩy lùi những kẻ phá hoại. Thật khó có thể hình dung được rằng
những hình ảnh cụ thể đã không bị những ký ức về Arize và gia đình cậu mợ
Mbaezi-Ifeka làm phai mờ, và không cảm thấy là mình đang phải sống trong
buổi giao thời.

Nàng hất đôi dép ra và đi chân không băng qua sân trước và đến ngôi

nhà nhỏ bằng cát của Bé By. “Đẹp lắm, Bé By. Có thể là ngày mai nó vẫn
còn đứng vững như thế này, nếu buổi sáng mấy con dê không vào sân. Bây
giờ phải về đi tắm thôi.”

“Không. Mẹ Ola!”

“Mẹ nghĩ là anh Ugwu sẽ bắt con đi ngay lập tức,” Olanna liếc nhìn

Ugwu.

“Không!”

Ugwu nhấc Bé By lên, chạy về nhà. Đôi dép của Bé By rơi ra và họ

dừng lại nhặt lên, Bé By vừa kêu “không” vừa cười to. Olanna tự hỏi không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.