NUA MAT TROI VANG - Trang 282

“Tôi cũng sẽ dùng chanh để làm bánh; chanh rất tốt cho cơ thể”,

Harrison nói. “Thức ăn của người da trắng bổ dưỡng, không giống mấy thứ
vô vị người mình hay ăn.”

“Vâng, đúng vậy.” Ugwu đằng hắng. Đáng lẽ hắn nên hỏi về hơi cay

bây giờ nhưng hắn lại nói lảng sang chuyện khác, “Để cháu chỉ cho ông xem
phòng của cháu”.

“Ừ” Harrison đứng dậy.

Khi hai người vào phòng của Ugwu, hắn chỉ lên trần nhà, trang trí theo

mẫu hình trắng đen. “Cháu tự làm đấy”, hắn nói. Hắn đã nâng một mẩu nến
rọi lên trên ấy hàng giờ, thường xuyên ngừng lại để dịch chuyển cái bàn hắn
dùng để đứng lên.

O maka, đẹp quá.” Harrison nhìn cái giường lò xo hẹp ở trong góc,

bàn và ghế, những cái áo sơ mi treo lên hàng đinh đóng vào tường, hai đôi
giày xếp cẩn thận trên nền nhà. “Mấy đôi giày này mới đấy hả?”

“Cô chủ mua cho cháu ở tiệm Bata.”

Harrison rờ đống nhật báo trên bàn. “Chú mày đọc mấy cái này hả?”

Ông ta hỏi bằng tiếng Anh.

“Vâng.” Ugwu đã lấy lại từ thùng đựng sách báo cũ; tờ Mathematial

Annals thì không thể hiểu nổi, nhưng ít nhất là hắn cũng đọc, cho dù không
hiểu hết, vài trang của tờ Socialist Review.

Trời bắt đầu đổ mưa. Tiếng mưa lộp độp trên mái tôn trở nên to và càng

to hơn hơn khi đứng dưới mái hiên và nhìn nước mưa rơi xuống từ mái nhà,
tạo thành những đường song song.

Ugwu đập đen đét vào cánh tay của mình — hắn thích không khí mát

lạnh của trời mưa, nhưng không thích bầy muỗi bay vo ve xung quanh. Cuối
cùng rồi hắn cũng hỏi câu mà hắn muốn hỏi tò lâu. “Ông có biết làm cách
nào để tìm được hơi cay không?”

“Hơi cay? Tại sao chú mày hỏi thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.