NUA MAT TROI VANG - Trang 403

Chương hai mươi bảy

Richard đang ngồi ở bàn ăn khi chuông cửa reo vang. Chàng vặn radio

nhỏ lại và xếp gọn giấy tờ vương vãi trên bàn trước khi ra mở cửa. Harrison
đứng đó, trán, cổ, tay và chân của ông ta phía dưới cái quần soóc bằng ka ki
đều bị băng bó, đẫm máu. Cái màu đỏ còn tươi làm Richard muốn ngất xỉu.
“Harrison! Chúa ơi! Ông sao thế? Chuyện gì đã xảy ra với ông?”

“Xin chào ông chủ.”

“Ông bị tấn công hả?” Richard hỏi.

Harrison vào trong nhà, đặt cái túi rách tả tơi của mình xuống rồi bắt

đầu cười to. Khi Harrison giơ tay tháo mấy miếng băng thẫm máu trên đầu
xuống, Richard nói, “Đừng, đừng, không cần phải tháo ra, không nên làm
thế. Tôi sẽ gọi tài xế ngay lập tức. Chúng tôi sẽ đưa ông đến bệnh viện.”

Harrison giật miếng băng xuống. Đầu ông ta lành lặn; không có vết

thương nào chứng tỏ là máu đã chảy ra từ đó.

“Củ cải đỏ đấy, thưa ông”, Harrison nói và lại cười.

“Củ cải đỏ?”

“Vâng, thưa ông.”

“Nó không phải là máu, ý ông là sao?”

“Không phải máu, thưa ông.” Harrison đi sâu vào trong phòng khách

và đứng ở một góc nhưng Richard bảo ông ta ngồi xuống. Ông ta ngồi
xuống thành ghế. Nụ cười trên mặt ông bỗng tắt ngấm khi ông bắt đầu nói.

“Tôi từ làng tôi đến đây, thưa ông. Tôi không nói cho bất cứ ai biết là

làng của chúng tôi sắp mất để người ta không buộc tội tôi là kẻ phá hoại.
Nhưng tất cả mọi người đều biết là kẻ địch đã gần kề. Hai ngày trước đây
chúng tôi đã nghe tiếng đại bác, nhưng hội đồng của làng bảo đó là lính
mình tập trận. Vì thế tôi đưa gia đình tôi và bầy dê vào tuốt trong trại xa.
Rồi tôi bắt đầu đi Port Harcourt, bởi vì tôi không biết chuyện gì đã xảy ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.