NUA MAT TROI VANG - Trang 423

lên khi Richard lái xe – tiếng bùm-bùm-bùm của đạn pháo và tiếng súng nổ
liên hồi – chàng nghĩ rằng sẽ có một tên lính Nigeria bắt họ dừng lại hoặc
tấn công hoặc ném một quả lựu đạn vào họ bất cứ lúc nào. Nhưng không có
gì xảy ra cả. Đường đông nghẹt người. Trạm kiểm soát đã biến mất. Từ băng
ghế sau, Harrison nói bằng một giọng thì thào khiếp sợ, “Chúng dùng tất cả
những gì chúng có để chiếm Port Harcourt”.

Trên đường đến Orlu, Kainene rất ít lời. Khi đến nơi, không thấy cả bàn

ghế lẫn mấy tên thợ mộc; chúng đã biến mất cùng với số tiền ứng trước.
Nàng lặng lẽ đến trại tị nạn ở cuối đường và tìm một người thợ mộc khác,
một người có nước da tái xanh chỉ muốn được trả công bằng thức ăn. Trong
những ngày sau đó, nàng hầu như im lặng, lúc nàng ngồi bên ngoài nhìn
người thợ mộc cưa, đóng và bào cho nhẵn.

“Tại sao ông không nhận tiền?” Kainene hỏi ông ta.

“Tiền, tôi có thể mua được gì chứ?” Ông ta hỏi lại.

“Ông phải là một người kỳ cục lắm”, Kainene nói. “Ông có thể dùng

tiền để mua nhiều thứ lắm.”

“Điều đó không đúng ở miền đất Biafra này.” Ông ta nhún vai. “Chỉ

cần trả cho tôi garri và gạo.”

Kainene không trả lời. Một con chim qua, thả một bãi lên hiên nhà;

Richard dùng một cái lá điều lau đi.

“Anh biết Olanna nhìn thấy một bà mẹ mang theo cái đầu của đứa

con?” Kainene nói.

“Có”, Richard trả lời, mặc dù chàng không biết. Nàng chẳng bao giờ kể

cho chàng nghe những gì Olanna đã phải chứng kiến trong cuộc thảm sát.

“Em muốn tới gặp cô ấy.”

“Em nên đi lắm.” Richard hít mạnh một hơi để giúp chàng lấy lại bình

tĩnh và nhìn một trong mấy cái ghế vừa được đóng xong. Cạnh của nó rất
sắc và xấu xí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.