NUA MAT TROI VANG - Trang 426

mình có thể nhận dạng một người Igbo. Điều này không liên quan đến vào
vẻ bên ngoài của họ, trái lại, đó là một cảm giác quen thuộc.

Kainene dẫn vị bác sĩ đi thẳng vào phòng bệnh, lớp học ở cuối khu phố.

Richard đi theo; chàng quan sát trong khi Kainene nói về những người tị nạn
nằm trên mấy cáng tre. Một người đàn bà trẻ mang thai ngồi dậy, ôm ngực
rồi bắt đầu ho, cơn ho kéo dài không dứt trong lồng ngực nghe rất nặng nề
làm người nghe cũng cảm thấy đau đớn.

Bác sĩ Inyang cúi xuống áp tai vào cái ống nghe và hỏi bằng một giọng

Anh Pidgin rất hòa nhã, “Cô có khỏe không? Ngày hôm nay thế nào?”.

Thoắt một cái, cô gái đang mang thai lùi lại rồi với vẻ căm hờn ghê

gớm, nhổ thẳng vào cái trán nhăn nheo của bà bác sĩ. Bãi nước bọt rơi trúng
cằm của bác sĩ Inyang.

“Quân khốn kiếp!”, cô gái mang thai nói. “Chúng mày không phải dân

Igbo, chúng mày đã dẫn kẻ thù đến đây! Hapu m! Chúng mày đã dẫn kẻ thù
đến làng của tao!”

Bác sĩ Inyang đưa tay lên cằm lau nước bọt, quá đỗi kinh ngạc.

Kainene bước vội đến và tát cô gái mang thai hai cái liền.

“Chúng ta đều là người Biafra! Anyincha bu Biafra!” Kainene nói. “Cô

có hiểu không? Chúng ta đều là người Biafra!”

Cô gái có thai buông rơi người trở lại trên giường.

Richard thảng thốt trước sự thô bạo của Kainene. Có cái gì đó rất mong

manh dễ vỡ trong con người nàng và chàng sợ chỉ cần một cái đụng nhẹ,
nàng có thể vỡ tan thành trăm mảnh. Nàng tự nguyện lao vào công việc này
mong xóa nhòa đi ký ức. Chàng sợ là việc này sẽ hủy hoại nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.