NUA MAT TROI VANG - Trang 471

“Móng tay bị cắt hết”, Ugwu nói và bắt đầu khóc, chẳng có mấy nước

mắt và hắn thấy ngưa ngứa. Cô nàng đặt tay lên vai hắn còn hắn ngồi yên để
bàn tay cô nàng không trượt đi, giữ hẳn trên vai mình. Thái độ của cô nàng
có cái gì đó rất lạ, có lẽ vì cách nhìn của hắn về mọi chuyện thay đổi nên
mới có sự khác biệt ấy. Bây giờ hắn đã tin vào những điều quý giá.

“Anh nói là ông ấy cắt ngắn móng tay?” Cô nàng hỏi.

“Ông ấy cắt ngắn móng tay”, Ugwu nói. Đột nhiên cái chuyện ông ta

cắt hết móng tay dài của mình lại hóa hay, Ugwu không thể chịu được ý
nghĩ mấy cái móng tay dài đó cũng bị nổ tung.

“Anh phải về đây”, hắn nói. “Trước khi Ông Chủ về.”

“Ngày mai em sẽ đến thăm anh”, cô nàng nói. “Em biết một ngõ tắt đến

nhà anh.”

Ông Chủ vẫn chưa về khi hắn về đến nhà. Bà Oji đang mắng chồng,

“Nhục nhã cho ông. Nhục nhã cho ông!” Mục sư Ambrose đang cầu nguyện
Chúa rải xuống nước Anh chất nổ của Thánh Thần. Một đứa bé đang kêu
khóc. Lần lượt từng âm thanh tắt dần. Bóng tối buông xuống. Những ngọn
đèn dầu phụt tắt. Ugwu ngồi bên ngoài căn phòng, chờ cho đến khi Ông Chủ
bước vào với một nụ cười trên môi và đôi mắt đỏ khè.

“Bạn tốt”, ông nói.

“Chào Ông Chủ, Nno.” Ugwu đứng dậy. Ông Chủ loạng choạng, ngã

nghiêng sang trái. Ugwu vội vàng bước đến, quàng tay đỡ. Cả hai vừa bước
vào phòng, Odenigbo khom người nôn thốc tháo, tung tóe trên nền nhà. Mùi
chua lợm khắp phòng. Ông Chủ ngồi xuống giường. Ugwu mang giẻ và
nước ra lau chùi, lắng nghe tiếng thở không đều của Ông Chủ.

“Đừng có nói gì cho cô chủ biết đấy”, Ông Chủ dặn.

“Vâng ạ.”

Eberechi đến chơi thường xuyên. Nụ cười của cô nàng, cái đụng nhẹ

của bàn tay cô nàng, cả cái nhéo nhẹ vào cổ hắn đã trở thành những niềm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.