NUA MAT TROI VANG - Trang 473

“Không cần. Bé By ở nhà có một mình.”

“Anh sẽ về trước khi nó thức giấc.”

Hắn muốn được nắm tay cô; thay vào đó, hắn đi sát vào cô và vì thế

thỉnh thoảng thân hình của hai người chạm vào nhau. Hắn đi một quãng rồi
quay lại. Chỉ còn một đoạn ngắn nữa là về đến nhà thì hắn thấy hai người
lính đang đứng cạnh một chiếc xe tải và ôm súng.

“Ê, đứng lại!” Một người hét to.

Ugwu bắt đầu chạy cho đến khi hắn nghe thấy tiếng súng đinh tai, gần

đến độ hắn nhào xuống đất và chờ xem cơn đau xói vào người, tin chắc là
mình đã bị bắn. Nhưng không có chỗ nào đau cả. Khi mấy tay lính chạy đến
gần hắn, cái đầu tiên Ugwu nhìn thấy là đôi giày vải rồi đến thân thể lông lá
và bộ mặt giận dữ. Một chuỗi hạt cầu kinh đeo lủng lẳng trên cổ anh ta. Mùi
thuốc súng khét lẹt bốc ra từ cây súng.

“Đứng dậy, mau, thằng cà chớn! Đứng chung vào đám đó!”

Ugwu đứng dậy, người lính tát vào gáy hắn; ánh sáng chói chang rọi

vào mắt hắn; hắn sục chân xuống lớp cát mềm để giữ thăng bằng trước khi
bước đến đứng chung với hai người nữa, tay họ giơ cao. Một người rất già,
ít nhất cũng phải sáu mươi lăm, người kia là một thiếu niên cỡ mười lăm.
Ugwu lúng búng trong miệng câu chào với ông già và đứng cạnh ông, hai
tay giơ lên đầu.

“Vào trong xe”, người lính thứ hai nói. Bộ râu rậm của hắn phủ gần hết

gò má.

“Nếu đến mức các anh phải bắt những người già cỡ tuổi tôi đi lính thì

có nghĩa là Biafra đã đi tong”, ông cụ nói nhẹ nhàng.

Người lính thứ hai ngó ông cụ.

Người lính thứ nhất quát, “Câm cái mồm thối của ông đi, agadi!”, rồi

tát ông cụ.

“Đừng làm thế!”, người lính thứ hai nói. Anh ta quay lại với ông cụ,

nói. “Bố già, đi đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.