NUA MAT TROI VANG - Trang 494

tóc đỏ hỏi, “Làm sao để biết lúc nào thì mình lên máy bay?”, Richard làm
ngơ.

Một đứa bé muốn đứng dậy. Nhưng nó vấp ngã, chúi sấp xuống không

nhúc nhích. Bà sơ đặt đứa nhỏ nhất xuống đất và cúi nâng đứa bé vấp ngã.
“Ngồi đây. Nếu các cháu chạy đi đâu ta sẽ phạt đấy”, bà nói với mấy đứa kia
trước khi vội vã bỏ ra ngoài.

Gã béo hỏi. “Đứa nhỏ ngủ hay bị làm sao?”

Richard cũng làm ngơ với anh ta.

Cuối cùng, gã béo lẩm bẩm, “Chính sách của Mỹ thật khốn nạn”.

“Chính sách của chúng ta chẳng có gì sai cả”, gã tóc đỏ nói.

“Quyền lực đi đôi với trách nhiệm. Chính quyền của các ông biết dân

chúng đang chết!” Richard lên giọng như quát.

“Dĩ nhiên chính phủ chúng tôi biết người ta đang chết”, gã tóc đỏ nói.

“Người ta đang chết ở Sudan, Palestine và Việt Nam. Người ta đang chết ở
khắp mọi nơi.” Gã ngồi bệt xuống đất. “Chúa chứng giám, tháng trước
người ta mới vừa đưa xác thằng em tôi về từ chiến trường Việt Nam.”

Cả Richard và gã béo đều không nói lời nào. Trong sự im lặng kéo dài

sau đó, ngay cả tiếng những người phi công và tiếng bốc xếp hàng hóa cũng
nhỏ dần. Sau đó, sau khi họ được chở vội vàng ra đường băng, chạy vụt lên
máy bay và máy bay cất cánh trong ánh sáng lập lòe, tựa đề của quyển sách
bỗng hiện ra trong đầu Richard: “Thế Giới Im Lặng Khi Chúng Tôi Chết”.
Chàng sẽ viết sau chiến tranh, một bài tường thuật về chiến thắng đầy gian
khổ của Biafra, một lời kết án thế giới. Trở lại Orlu, chàng kể cho Kainene
nghe về mấy tay ký giả, về việc chàng đã cảm thấy rất cô đơn khi đi cùng họ
và về tựa đề của quyển sách đã đến với chàng như thế nào.

Nàng nhướn mày thành hình vòng cung. “Chúng tôi? Thế Giới Im Lặng

Khi Chúng Tôi Chết?”

“Anh sẽ ghi chú là máy bay ném bom của Nigeria cẩn thận tránh bất cứ

ai có giấy thông hành của Anh”, chàng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.