NUA MAT TROI VANG - Trang 493

lười! Mang chúng đi. Bọn này không muốn hứng bom ở đây! Nhanh lên!
Nhanh lên! Mẹ nó!” Có giọng Mỹ, giọng Phi châu, và giọng Ireland.

“Mấy thằng mất dạy đó có thể lịch sự hơn một chút”, gã béo nói. “Họ

được trả cả chục ngàn để chở đồ tiếp tế đấy.”

“Mạng sống của họ đang bị đe đọa.

“Thì mạng của những người đang bốc dỡ hàng dưới mấy cái máy bay

chó đẻ đó cũng thế.”

Có người nào đó đốt một chiếc đèn bão và Richard tự hỏi không biết

cái máy bay ném bom đang lượn lờ trên trời có nhìn thấy ánh sáng này
không và có bao nhiêu cái máy bay ném bom của Nigeria đang bay lượn
trên đầu họ.

“Có vài người của chúng tôi đi lủi vào mấy cánh quạt trong bóng tối”,

Richard bình thản nói. Chàng không hiểu tại sao mình lại nói thế, có lẽ
muốn làm cho gã tóc đỏ giật mình mà không còn giữ vẻ ỷ y mình là giống
siêu việt nhất trên đời.

“Rồi họ có bị gì không?” Gã béo hỏi.

“Anh nghĩ họ bị sao?”

Có một chiếc xe chầm chậm đến gần họ, không bật đèn. Nó đỗ gần đó,

cửa mở ra rồi đóng lại. Ngay lập tức, năm đứa trẻ gầy yếu, Ốm đói và một
bà sơ trong bộ đồ trắng lại gần họ. Richard chào bà sơ. “Chào sơ. Kee ka I
me
?” .

Bà cười. “Ồ, ông là người onye ocha

78

nói tiếng Igbo. Ông là người viết

những bài tuyệt vời về sự nghiệp của chúng ta. Hay lắm!”

“Sơ đi đến Gabon phải không?”

“Vâng.” Bà bảo đám trẻ ngồi lên khúc gỗ. Richard đến gần nhìn chúng.

Trong bóng tối lờ mờ, có thể thấy rõ gỉ mắt trắng nhoèn. Bà sơ đu đưa đứa
nhỏ nhất trong vòng tay của mình, một con búp bê khô héo, chân gầy như
que củi và bụng phồng lên như có thai. Richard không thể phân biệt đó là bé
trai hay gái và đột nhiên điều này làm chàng nổi giận, phẫn nộ đến độ khi gã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.