NUA MAT TROI VANG - Trang 498

luôn nghĩ đến em. Anh chơi polo đã rất tiến bộ. Anh khỏe và hy vọng em với
Odenigbo cũng khỏe. Cố gắng hồi âm nhé!

Nàng xoay thanh kẹo sôcôla trong tay, chăm chú nhìn dòng chữ, ”Made

in Switzerland”, mân mê tờ giấy bạc. Rồi bất chợt nàng ném thỏi kẹo vào
góc phòng. Lá thư của Mohammed làm nàng điên tiết; nó phỉ báng cuộc
sống hiện tại của nàng. Nhưng anh ấy không thể nào biết được họ không có
cả muối để ăn, Odenigbo uống kai-kai mỗi ngày, Ugwu bị bắt đi lính và
nàng đã bán mái tóc giả của mình. Anh ấy không thể nào biết được chuyện
ấy. Tuy thế nàng vẫn cảm thấy giận dữ bởi Mohammed vẫn giữ nguyên lối
sống trước chiến tranh; anh ta dám viết cho nàng về trò chơi polo kia đấy.

Bà Oji gõ cửa; Olanna hít một hơi dài tự trấn an trước khi mở cửa và

đưa cho bà một bánh xà phòng.

“Cảm ơn cô.” Bà Oji cầm bánh xà phòng bằng cả hai tay, đưa lên mũi

ngửi. Nhưng cái gói ấy khá to. “Cô chỉ cho tôi có thứ này thôi sao? Không
có đồ hộp sao? Hay là cô để dành cho con nhỏ phá hoại Alice?”

Ngwa, trả lại tôi bánh xà phòng”, Olanna nói. “Bà Adanna sẽ biết quý

món quà hơn.”

Bà Oji vội vã kéo áo lên và nhét bánh xà phòng vào bên trong cái áo

ngực đã sờn vải. “Cô hiểu là tôi rất biết ơn mà.”

Có tiếng la ó ngoài đường và cả hai cùng ra xem. Một nhóm người mặc

quân phục tay cầm mã tấu đang đẩy hai người đàn bà đi tới. Hai người khóc
và loạng choạng trên đường; tấm quấn trên người rách bươm, mắt họ đỏ
ngầu. “Chúng tôi có tội gì chứ? Chúng tôi từ Ndoni đên đây tị nạn! Chúng
tôi chẳng làm gì nên tội cả!”

Mục sư Ambrose chạy ra đường và bắt đầu nguyện cầu, “Đức Chúa

Cha, xin tiêu diệt đám phá hoại đã dẫn đường cho kẻ thù! Ngọn Lửa Thánh
Thần!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.