NUA MAT TROI VANG - Trang 500

Một lúc sau, Olanna lấy một bánh xà phòng và gõ cửa phòng Alice, ba

tiếng gõ ngắn liên tiếp để Alice biết đó là nàng. Đôi mắt Alice trông vẫn có
vẻ ngái ngủ và buồn hơn thường ngày. “Chị đã về”, cô nói. “Còn chị của chị
thì sao?”

“Rất khỏe.”

“Chị có thấy mấy người đàn bà khốn khổ kia bị làm tình làm tội và bị

gọi là kẻ phá hoại?” Cô hỏi và khi Olanna chưa kịp trả lời, cô nói tiếp,
“Hôm qua một người đàn ông ở Ogoja cũng bị như thế. Chúng ta không thể
đánh đập người ta chỉ vì Nigeria đánh bại chúng ta. Lấy thí dụ một người
như tôi, tôi chưa từng được ăn một bữa cho ra hồn suốt hai năm nay. Tôi
chưa biết mùi đường. Tôi không hề được uống nước đá lạnh. Tôi lấy đâu ra
sức lực để tiếp tay cho kẻ thù?” Alice ra dấu với hai bàn tay nhỏ bé của cô
và cái dáng dấp mà trước đây Olanna thấy mỏng manh quý phái của cô ta
bỗng nhiên trở thành cái tính kiêu kỳ, ích kỷ, đài các rởm; Alice nói như thể
chỉ có một mình cô ta khổ sở vì chiến tranh.

Olanna cho cô ta bánh xà phòng. “Có người gửi cho tôi vài bánh xà

phòng.”

“Ồ! Thế là tôi gia nhập những người dùng Lux ở Biafra rồi. Cảm ơn

chị.” Nụ cười làm thay đổi hẳn nét mặt của Alice. Đôi mắt cô ta long lanh.
Olanna tự hỏi không biết Odenigbo có nhận thấy cô ta xinh đẹp không.
Nàng nhìn nước da vàng của Alice, cái eo nhỏ và chợt nhận ra vẻ đẹp mà có
lần nàng ngưỡng mộ bỗng trở thành mối đe dọa với nàng.

Ngwanu, tôi phải đi nấu bữa trưa cho Bé By rồi”, nàng nói rồi quay

người bỏ đi.

Chiều hôm ấy, nàng đến thăm bà Muokelu với một bánh xà phòng.

“Có phải đó là cô không? Anya gi! Lâu quá không gặp.” Một đường

rách trên áo đã làm mặt của vị Lãnh Tụ bị chia làm đôi.

“Trông bà có vẻ khỏe đấy”, Olanna nói dối. Bà Muokelu có vẻ hốc hác;

thân hình chắc nịch của bà bị sụt cân nhiều, lưng còng hẳn xuống, dường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.