NUA MAT TROI VANG - Trang 516

“Em có lần nào hỏi anh ta về con bé Asaba nữa không?” Kainene nói.

“Không.”

“Trước khi em hỏi anh ta, hãy đến gần và tát vào mặt anh ta. Nếu anh ta

dám đánh lại em, chị sẽ đuổi anh ta bằng con dao thái thịt của Harrison.
Nhưng cái tát sẽ khiến anh ta phải thú nhận sự thật.”

Olanna bật cười và nhận thấy hai người đi bộ một cách thong thả, bước

chân của họ ăn nhịp với nhau, dép của cả hai két đầy bụi.

“Ông nội thường nói sự cùng tắc biến. O dikata njo, o dikwa mma”,

Kainene nói.

“Em nhớ.”

“Thế giới sẽ phải nhìn nhận lại, không lâu đâu và Nigeria sẽ chấm dứt

chuyện này.” Kainene dịu dàng nói. “Chúng ta sẽ thắng.”

“Vâng”, Olanna tin chuyện này hơn bởi vì Kainene nói thế.

Có những buổi chiều Kainene trở nên xa lạ, đắm chìm vào thế giới nội

tâm của riêng mình. Có lần Kainene nói, “Chị chưa bao giờ thật sự để ý đến
Ikejide”. Olanna đặt tay lên vai chị mà không nói lời nào. Tuy nhiên, nói
chung là Kainene vui vẻ và họ sẽ ngồi bên ngoài nói chuyện, nghe radio,
nghe tiếng dơi bay quanh cây điều. Đôi khi Richard nhập bọn. Odenigbo thì
không bao giờ.

Rồi có một buổi chiều mưa nặng hạt, gió mạnh, một cơn mưa kỳ lạ

giữa mùa khô, có lẽ đó là lý do tại sao Odenigbo không đi đến quán rượu.
Đó là đêm mà chàng nhận chai rượu của Richarđ, giơ lên mũi hít thật lâu
trước khi uống. Chàng và Richard vẫn ít nói chuyện với nhau. Đêm đó cũng
là đêm bác sĩ Nwala đến báo cho họ biết Okeoma đã chết. Chớp giăng đầy
trời, sấm rền vang và Kainene cười vang, nói, “Nghe giống như tiếng đại
bác”.

“Em thấy lo vì đã khá lâu rồi chúng không ném bom”, Olanna nói. “Em

tự hỏi không biết chúng đang mưu tính gì.”

“Chắc là bom nguyên tử.” Kainene nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.