NUA MAT TROI VANG - Trang 514

như bộ xương đang diễu hành quanh sân, lầm bầm, “Ngwa, cứ để quân thù
đến đây, cứ để chúng đến đây bây giờ”. Kainene để Bé By ăn một cái chân
thằn lằn.

“Để cho Chiamaka nhìn thấy cuộc đời như nó vốn thế, ejima m”,

Kainene nói lúc hai người thoa kem buổi sáng. “Em bảo bọc con bé nhiều
quá, nó sẽ không biết sự thật về cuộc đời.”

“Em chỉ muốn giữ cho nó được an toàn”, Olanna nói. Nàng bóp lấy ít

kem và bắt đầu thoa lên mặt mình bằng đầu ngón tay.

“Họ cũng che chở cho chúng ta nhiều quá”, Kainene nói.

“Bố mẹ?” Olanna hỏi, mặc dù nàng biết.

“Ừ!” Kaihene thoa kem lên mặt bằng lòng bàn tay. “Cũng may mẹ đã

đi. Em có thể tưởng tượng là mẹ có thể sống với những thứ như thế này
không? Hay là dùng dầu cọ?”

Olanna cười phá lên. Tuy thế, nàng ước Kainene không dùng quá nhiều

kem như vậy để có thể dùng lâu hơn, càng lâu càng tốt.

“Tại sao em luôn luôn hăng hái chiều ý bố mẹ thế?” Kainene hỏi.

Olanna đưa tay ngang mặt mình, im lặng một hồi lâu. “Em không biết.

Em nghĩ là em thấy tội nghiệp cho bố mẹ.”

“Em luôn buồn thương cho những người không cần em phải tỏ lòng

thương họ.”

Olanna không nói gì bởi vì nàng không biết phải nói những gì. Đây là

những chuyện mà nàng thường thảo luận với Odenigbo, song khi mà
Kainene nói lên nỗi tức bực, hờn giận với bố mẹ và với nàng lần đầu tiên
này, nàng và Odenigbo đã hầu như không nói chuyện với nhau. Chàng đã
tìm thấy một quán bar gần đấy; chỉ mới tuần trước, chủ quán đã đến nhà tìm
chàng bởi vì chàng chưa trả tiền. Olanna không nói lời nào với chàng sau
khi ông chủ quán ra về. Nàng không biết lúc nào chàng đi đến Bộ Nhân lực
và lúc nào thì đến quán rượu. Nàng không còn quan tâm đến chàng nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.