NUA MAT TROI VANG - Trang 52

nhà; không phải ngày nào bố mẹ nàng cũng mời ông Bộ trưởng Bộ Tài
chính và bữa ăn tối này càng quan trọng hơn nữa bởi vì bố nàng đang nhắm
nhe vào cái hợp đồng xây dựng. “Biko, mặc cái gì thật đẹp nhé. Kainene
cũng sẽ diện đẹp nữa”, mẹ nàng nói thêm, làm như nếu nói tên người chị
song sinh thì mọi chuyện sẽ được hợp thức hóa vậy.

Lúc này, Olanna kéo cho tờ khăn ăn vuông vắn trên đùi nàng và mỉm

cười với người hầu bàn đang đặt đĩa bơ được bổ ra làm đôi cạnh nàng. Bộ
đồng phục trắng của anh ta được nhuộm hồ cứng đến độ nó giống như được
làm bằng giấy cứng.

“Cảm ơn anh, Maxwell”, nàng nói.

“Vâng, thưa cô”, Maxwell nói lúng búng rồi tiếp tục mang cái khay đi.

Olanna nhìn quanh bàn. Cha mẹ nàng đang dồn hết sự chú ý vào ông

Bộ trưởng Okonji, gật đầu sốt sắng lúc ông ta kể buổi họp gần đây với Thủ
tướng Balewa. Kainene đang săm soi đĩa của mình bằng cái nhướng mày rất
đặc biệt của nàng, như thể nàng đang chế nhạo quả bơ. Chẳng ai buồn nói
một lời cảm ơn với Maxwell. Olanna ước gì mọi người nói một lời cảm ơn;
đó là việc rất đơn giản, rất dễ làm, nhìn nhận những người phục vụ cũng là
con người. Nàng đã gợi ý một lần, nhưng bố nàng nói là ông đã trả lương rất
hậu cho họ, còn mẹ nàng nói cảm ơn họ là mở đường cho họ hỗn hào với
mình, trong khi Kainene, như thường lệ, không nói một lời nào, mặt đầy vẻ
ngán ngẩm.

“Từ trước đến nay, đây là quả bơ ngon nhất mà tôi được thưởng thức”,

ông Bộ trưởng Okonji nói.

“Bơ này được hái từ nông trại của chúng tôi đấy”, mẹ nàng nói. “Cái

nông trại ở gần Asaba.”

“Tôi sẽ bảo anh bồi gói một ít cho ông”, bố nàng nói.

“Rất tuyệt”, ông Bộ trưởng nói. “Olanna, tôi hy vọng là cô cũng thích

món ăn này, có đúng thế không? Cô nhìn nó chằm chằm như là nó biết cắn
vậy.” Ông ấy cười, tiếng cười rổn rảng, và bố mẹ nàng như được gợi ý cũng
cười phụ họa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.