NUA MAT TROI VANG - Trang 53

“Ngon lắm!” Olanna nhìn lên. Có cái gì đó khá nhớp nháp trong nụ

cười của ông Bộ trưởng. Tuần trước, khi ông ta nhét cái danh thiếp của mình
vào tay nàng ở Câu lạc bộ Ikoyi, nàng đã lo lắng về cái cười này bởi vì nàng
có cảm tưởng cách cử động cặp môi của ông có thể làm nước miếng đầy tràn
miệng và đe dọa sẽ chảy xuống cằm.

“Tôi hy vọng cô sẽ đến làm việc cho Bộ Tài chính của chúng tôi,

Olanna. Chúng tôi cần những bộ óc thông minh hạng nhất như của cô”, Bộ
trưởng Okonji nói.

“Không có mấy người được Bộ trưởng Bộ Tài chính đích thân mời làm

việc đâu”, mẹ nàng nói, không trực tiếp với ai cả, và nụ cười làm sáng rực
gương mặt trái xoan với nước da bóng như màu đồng đen của bà, gần như
tuyệt hảo, thật hài hòa, đến độ bạn bè gọi bà là Mỹ Nhân.

Olanna đặt thìa xuống. “Con quyết định đi Nsukka. Trong vòng hai

tuần nữa con sẽ đi.”

Nàng nhìn thấy cái cách bố nàng mím chặt môi. Cánh tay của mẹ nàng

như bị treo lơ lửng giữa không trung bởi cái tin quá buồn thảm này khiến bà
không thể tiếp tục rắc muối được nữa. “Mẹ tưởng con còn đang suy nghĩ”,
mẹ nàng nói.

“Con không thể phí thì giờ nhiều quá, nếu không họ sẽ mời người

khác”, Olanna nói.

“Nsukka? Đúng không? Cô quyết định dọn đến Nsukka?” Bộ trưởng

Okonji hỏi.

“Vâng. Tôi gửi đơn xin một chân dạy học ở ban Xã hội học và tôi mới

vừa được chấp thuận”, Olanna nói. Nàng thường thích ăn trái bơ không có
muối, nhưng hôm nay nó nhạt nhẽo, vô vị đến mức buồn nôn.

“Ồ! Thế là cô bỏ chúng tôi ở Lagos”, Bộ trưởng Okonji nói. Mặt ông ta

như chảy dài ra và tự thun lại. Rồi ông quay sang Kainene, hỏi một cách rất
vui vẻ, “Còn cô thì thế nào, Kainene?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.