NUA MAT TROI VANG - Trang 520

thì cái phần đó sẽ lui vào sự im lặng vô tận. Cái chết sẽ là một sự thấu hiểu
hoàn toàn trọn vẹn nhưng điều làm hắn sợ nhất là không biết cái gì đang đợi
hắn ở phía trước.

Vào những lúc nhập nhoạng tranh tôi tranh sáng, người từ Caritas đến,

một linh mục và hai người phụ việc mang theo lồng đèn thắp bằng dầu hỏa,
cho binh sĩ sữa và đường, hỏi tên họ và hỏi họ từ đâu đến.

“Nsukka”, Ugwu nói khi được hỏi. Hắn nghe giọng của linh mục có vẻ

hơi quen, nhưng tất cả mọi vật xung quanh đều có vẻ quen quen: Máu của
người đàn ông bên cạnh có mùi cũng giống như của hắn, cô y tá đặt bát cháo
loãng akamu bên cạnh hắn cười cũng giống như Eberechi.

“Nsukka? Tên em là gì?” Vị tu sĩ hỏi.

Ugwu cố gắng định thần nhìn khuôn mặt tròn, cặp mắt kính, cái cổ áo

nâu. Đó là Cha Damian. “Tên tôi là Ugwu. Tôi thường hay đến Nhà thờ
Thánh Vincent de Paul với cô chủ Olanna của tôi.”

“À!” Cha Damian siết tay hắn, Ugwu nhăn nhó. “Em chiến đấu cho lý

tưởng? Em bị thương ở đâu? Bọn chúng đã làm gì em?”

Ugwu lắc đầu. Một phần bên mông của hắn đang đau dữ đội; vết

thương và con đau giết dần giết mòn hắn. Cha Damian đút một ít sữa bột
vào miệng hắn và đặt một túi đường với sữa bên cạnh hắn.

“Tôi biết Odenigbo đang làm việc ở Bộ Nhân lực. Tôi sẽ nhắn cho họ”,

Cha nói. Trước khi đi, ông đeo vào cổ tay Ugwu một chuỗi hạt bằng gỗ.

Chuỗi hạt vẫn còn đó, hơi mát, cọ vào da hắn, khi Richard gọi vài ngày

sau.

“Ugwu, Ugwu.” Màu tóc vàng và màu mắt lạ lờ mờ trước mặt hắn,

Ugwu không nhận ra người này là ai.

“Em có nghe thấy tôi gọi không, Ugwu? Tôi đến đón em.” Chính là

giọng đã hỏi Ugwu về hội làng của hắn mấy năm trước. Lúc ấy Ugwu đã
nhận ra giọng của ai. Richard cố giúp hắn đứng lên; cơn đau xuất phát từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.