NÚI THẦN - Trang 257

sống không, hay đã bị người ta khiêng đi trong lúc chúng mình ngồi dưới
phòng ăn rồi. Thực tình tớ cũng không ngờ là mình mắc bệnh, trước tiên tớ
phải làm quen với thực trạng này và chấp nhận hoàn cảnh mới, tự coi mình
là một bệnh nhân và một thành viên giống như các cậu ở đây chứ không
phải chỉ là khách ghé thăm như từ trước đến nay nữa. Nhưng nghĩ cho cùng
thì phát hiện này gần như chẳng có gì đáng ngạc nhiên, vì nói đúng ra tớ
chưa bao giờ cảm thấy mình có một sức khỏe dồi dào, thêm vào đó cha mẹ
tớ lại mất sớm như thế - tớ thừa hưởng ở đâu được một sức khỏe dồi dào cơ
chứ! Cả cậu cũng hơi ọp ẹp, đúng không nào, và dù cho cậu có sắp khỏi hẳn
rồi thì mình vẫn phải nhìn nhận một cách khách quan rằng căn bệnh ấy có
truyền thống trong gia đình mình, Behrens đã kín đáo ám chỉ như thế trong
lúc khám cho tớ. Tóm lại là tớ nằm đây từ hôm qua tới giờ và nghĩ ngợi rất
nhiều, về tâm trạng và quan niệm sống của tớ, cách nhìn nhận cuộc đời, cậu
biết đấy, và những đòi hỏi của cuộc sống. Bản chất tớ vẫn chuộng sự trang
nghiêm và ghét những gì ồn ào nhí nhố - mới đây trong câu chuyện của bọn
mình tớ có nói là thỉnh thoảng tớ còn muốn trở thành linh mục, vì tớ thấy
việc an ủi và nâng đỡ tinh thần con người ta khi đau buồn là rất quan trọng,
chẳng hạn như một tấm khăn đen, cậu biết đấy, bên trên nổi bật một cây
thánh giá bạc, hay là mấy chữ R.I.P… Requiescat in pace…

[96]

Đấy là mấy

chữ đẹp nhất đối với tớ, êm tai hơn những câu khẩu hiệu kiểu ‘Cuộc sống
muôn năm’ nhiều, tớ không ưa những trò ồn ào quá. Tớ nghĩ rằng mối thiện
cảm ấy nảy sinh do chỗ bản thân tớ cũng ọp ẹp và biết thế nào là bệnh tật -
điều đó có dịp thể hiện rõ trong hoàn cảnh này. Nhưng nếu như sự thể đã
thế, thì phải công nhận rằng sự tình cờ khiến tớ mò lên đây và để cho người
ta khám là may mắn chứ; cậu không việc gì phải tự trách mình. Chính cậu
cũng nghe thấy Behrens nói đấy: nếu tớ cứ tiếp tục sống như vậy một thời
gian nữa dưới đồng bằng thì sớm muộn gì cả lá phổi cũng sẽ đi đời nhà ma.”

“Chưa chắc!” Joachim cãi. “Vấn đề là ở chỗ, không thể nào biết chắc

được! Trước kia cậu đã có vài chỗ nám, chẳng ai biết để mà chạy chữa rồi tự
nó cũng lành, và bây giờ chỉ còn là sẹo cũ vô hại mà thôi. Như vậy thì rất có
thể vết nám kỳ này của cậu cũng sẽ tự khỏi, nếu cậu không lên đây thăm tớ -
ai mà biết được!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.