NÚI THẦN - Trang 300

“Rõ lắm”, ông cố vấn cung đình khen. “Đấy là vì cơ thể không có mỡ

thừa, nhờ tuổi trẻ và kỷ luật quân sự. Tôi đã từng phải nhòm vào những cái
bụng phệ - dày đặc mỡ, gần như không thấy gì cả. Còn phải đợi đến lúc
nhân loại phát minh ra một loại tia xuyên qua được lớp mỡ dày như thế…
Bộ ngực này thì chuẩn. Ông có nhìn thấy cơ hoành không?” Ông ta đưa
ngón tay chỉ một vòng cung sẫm màu cứ liên tục nâng lên hạ xuống ở phần
dưới khung cửa sổ. “Ông thấy cái cục nổi lên phía bên trái kia không? Đấy
là chỗ viêm phế mạc anh họ ông mắc phải hồi mười lăm tuổi. Thở sâu!” Ông
ta ra lệnh. “Sâu hơn! Tôi bảo là sâu cơ mà!” Và cơ hoành của Joachim võng
xuống thật thấp, thấp hết mức có thể

[101]

, trong khi phần trên hai lá phổi sáng

lên thấy rõ. Nhưng ông cố vấn vẫn chưa hài lòng. “Không đủ!” Ông ta cằn
nhằn. “Ông có nhìn thấy chỗ cuống mạch hõm xuống kia không? Ông thấy
sẹo nhăn nhúm đắp cả lên nhau đấy không? Còn cái ổ lao này nữa, ông thấy
chưa? Chất độc từ đó tiết ra đấy, rồi phân tán khắp cơ thể làm ông ta choáng
váng.” Nhưng sự chú ý của Hans Castorp đã bị thu hút vào chỗ khác, nơi có
cái gì đó gần giống hình cái túi, nhưng cứ động đậy liên tục như một con thú
nhỏ, một khối tối sẫm không ra hình thù gì khuất sau những bộ phận được
chiếu sáng và nằm hơi lệch về phía bên phải người quan sát - cái vật ấy liên
tục nở ra co lại đều đều, giống như một con sứa đang bơi.

“Ông có thấy trái tim ông ấy không?” Ông cố vấn hỏi và nhấc bàn tay

khổng lồ chống trên đùi lên trỏ vào cái vật phập phồng liên hồi kia… Chúa
ơi, hóa ra đó là trái tim, trái tim trung hậu của Joachim, và Hans Castorp
nhìn thấy nó đập!

“Tớ nhìn thấy tim cậu!” Chàng nói, giọng lạc đi.
“Cứ tự nhiên”, Joachim lại trả lời, rất có thể anh ấy còn tủm tỉm cười

trong bóng tối. Nhưng ông cố vấn bắt họ im lặng, đây không phải lúc trao
đổi cảm xúc. Ông ta bận nghiên cứu những vết và những vạch, cái khối
bùng nhùng màu đen trong ngực bệnh nhân, trong khi vị khán giả xem ké
ngắm nhìn không biết chán bộ hài cốt của Joachim một ngày nào đó sẽ nằm
trong mồ, những khúc xương trần trụi khẳng khiu vẫn được coi là hình ảnh
của thần chết. Kinh sợ và kính cẩn dâng lên tràn ngập lòng chàng. “Phải rồi,
phải rồi, tớ nhìn thấy rõ lắm”, chàng lặp đi lặp lại. “Lạy Chúa, con đã thấy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.