NÚI THẦN - Trang 127

thấy ông ta đeo một cặp kính dày cộp mắt tròn thô lố, và luôn miệng lải nhải
những câu không đầu không cuối. “Tất nhiên là dân sự”, ông ta bảo, và
không hỏi han gì tự tiện đưa ngón trỏ và ngón giữa bàn tay khổng lồ của
mình lên vạch mi mắt Hans Castorp xuống. “Một công dân đáng quý, tôi
nhận ra ngay. Nhưng không phải là không có năng khiếu, không phải hoàn
toàn không có chút năng khiếu nào để có thể tăng mức tiêu thụ năng lượng
của cơ thể! Sẽ không hà tiện mấy năm quèn sống vô tư với chúng tôi ở trên
này! Thôi nào các quý ông, alê hấp, đi dạo!” Ông ta hạ lệnh và thọc ngón tay
trỏ khổng lồ vào miệng huýt lên một tiếng sáo quái gở chói tai, theo hiệu
lệnh ấy cô giáo quá thì và Miss Robinson bỗng từ đâu chấp chới bay lại
trong hình hài thu nhỏ đậu xuống vai trái vai phải ông ta, giống như khi ăn
họ ngồi bên trái bên phải Hans Castorp. Rồi ông cố vấn cung đình cứ thế sải
những bước dài ngật ngưỡng đi tiếp, vừa đi vừa lùa một tấm khăn ăn ra đằng
sau cặp kính lau mắt, - không rõ lau mồ hôi hay lau nước mắt.

Thình lình kẻ chiêm bao thấy mình đứng giữa sân trường, nơi bao nhiêu

năm trời đi học chàng ra đứng trong những giờ giải lao, và lên tiếng hỏi
mượn Madame Chauchat cũng đang đứng đó một cái bút chì. Cô ta đưa cho
chàng một cây bút chì chỉ còn phân nửa bên ngoài sơn đỏ cắm trong một cái
cán màu bạc, bằng giọng khàn khàn êm tai cô ta còn dặn chàng sau giờ học
nhớ trả lại bút cho mình, và khi cái nhìn từ cặp mắt xanh xám một mí nằm
xéo trên đôi gò má cao rọi thẳng vào chàng thì Hans Castorp cố hết sức buộc
mình chồm dậy, vì chàng muốn nắm bắt hình ảnh này không để cho nó tuột
đi mất, cái hình ảnh gợi lên ký ức vô cùng sống động về một người nào đó.
Chàng vội lưu giấc mơ ấy vào bộ nhớ để dành đến hôm sau, vì chàng cảm
thấy giấc ngủ và mộng mị lại đã ào tới nhấn chìm tri giác của mình, liền sau
đó Hans Castorp thấy mình sợ đến phát cuồng trên đường chạy trốn, ông bác
sĩ Krokowski đuổi theo sát gót rình mò cơ hội mổ xẻ tâm hồn chàng. Hai
chân ríu lại, chàng vẫn cố vượt qua những vách ngăn bằng kính ngoài ban
công, liều mạng nhảy xuống vườn, và trong cơn hốt hoảng leo cả lên cây cột
cờ sơn màu gỉ sắt. Chàng choàng tỉnh người ướt đẫm mồ hôi đúng vào lúc bị
ông bác sĩ tóm lấy ống quần kéo xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.