NÚI THẦN - Trang 125

ấy chàng chỉ còn ngồi lì nhẫn nhục đợi, biết đâu nó sẽ quay trở lại. Nó
không quay trở lại; chỉ có nỗi thống khổ là còn đó. Thế là cuối cùng chàng
đứng dậy, ném trả cái chăn của Joachim lên giường, lầm bầm giữa hai hàm
răng nghiến chặt cái gì như “Chúc ngủ ngon!” và “Coi chừng chết cóng
đấy!” và “Mai nhớ gọi tớ đi ăn sáng!” rồi lảo đảo đi qua hành lang trở về
phòng mình.

Khi cởi quần áo ngoài chàng lẩm bẩm hát một mình, nhưng không phải vì

yêu đời. Chàng làm những động tác vệ sinh thân thể một cách hoàn toàn
máy móc, rót một chút nước xúc miệng màu đỏ tươi từ cái chai nhỏ ra ly
thủy tinh rồi tế nhị ngậm trong miệng xúc nhè nhẹ tránh gây tiếng òng ọc,
rửa hai bàn tay bằng miếng xà bông thơm mùi hoa oải hương, và mặc lên
người chiếc áo ngủ dài bằng lụa trên túi ngực có thêu hai chữ H C. Rồi
chàng lên giường nằm, tắt đèn, và ngả mái đầu nóng hổi với những ý nghĩ
rối tinh rối mù xuống chiếc gối lìa đời của cô người Mỹ.

Cứ đinh ninh rằng nằm xuống là sẽ chìm ngay vào giấc ngủ, lúc này

chàng mới biết mình đã nhầm to, và đôi mí mắt trước đấy cứ sụp xuống
không có cách nào chống lên nổi giờ đây lại mở trao tráo và giật giật liên hồi
mỗi khi chàng muốn ép nó khép lại. Chàng tự nhủ, vẫn chưa tới giờ lên
giường thường lệ của mình, vả lại ban ngày chàng đã nằm quá nhiều rồi.
Thêm vào đó ngoài kia không biết ai lại lôi thảm ra gõ bụi, một chuyện hoàn
toàn vô lý và trong thực tế cũng không hề có; mà hóa ra đó chính là quả tim
chàng, những nhịp đập của nó không hiểu sao chàng lại nghe được từ ngoài
xa vọng về không khác gì tiếng người ta đập thảm bằng cuộn chão.

Trong phòng chàng không tối hẳn, ánh đèn từ bên ngăn Joachim và bên

hai vợ chồng ở bàn Nga hạ lưu hắt qua cánh cửa ban công để ngỏ rọi vào
một thứ ánh sáng mờ mờ. Và trong lúc Hans Castorp nằm ngửa hấp háy mắt
cố dỗ giấc ngủ, bất thình lình một ấn tượng duy nhất trong ngày sống dậy
trong tâm trí chàng, một quan sát mà cảm giác vừa hãi hùng vừa êm ái nó
khuấy lên khi ấy đã khiến chàng vội vàng tìm cách xua đi. Đó là nét mặt
Joachim khi họ nhắc đến Marusia và chàng lỡ lời chọc ghẹo một câu, - cặp
môi mím chặt đau đớn lạ lùng và gò má rám nắng tái đi thành những vệt bợt
bạt của anh chàng. Hans Castorp thừa hiểu điều đó có nghĩa là gì, chàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.