NÚI THẦN - Trang 124

là bên phải, kết quả là chàng được quấn kỹ thành một gói dài phẳng phiu
vuông vắn, từ đó chỉ thò ra cái đầu, hai vai và đôi cánh tay.

“Cậu làm nghề quá”, Hans Castorp khen ngợi thật tình.
“Tập luyện nhiều thành quen thôi”, Joachim trả lời, vừa nói vừa dùng

răng giữ cây nhiệt kế trong miệng. “Rồi cậu cũng sẽ học được. Ngày mai
nhất định bọn mình phải đi mua một cặp chăn cho cậu. Xuống dưới kia cậu
vẫn có thể mang theo mà dùng, còn ở đây thì đó là thứ không thể thiếu được,
nhất là cậu lại không có túi ngủ lót lông.”

“Buổi tối tớ không ra nằm ngoài ban công đâu”, Hans Castorp bảo.

“Đừng hòng bắt tớ làm thế, nói để cậu biết ngay từ đầu. Tớ thấy đêm hôm
nằm ngoài trời thì kỳ cục quá. Cái gì cũng có giới hạn cả, và đến một lúc
nào đấy tớ cũng phải xác định rõ ràng, tớ chỉ là khách ở đây thôi. Tớ ngồi
thêm một lúc nữa hút cho hết điều xì gà theo lệ thường mỗi tối. Hôm nay
mùi vị nó chẳng ra cái gì, nhưng tớ biết xì gà của tớ ngon là được rồi. Sắp
tới chín giờ, tất nhiên bây giờ vẫn chưa đến chín giờ. Nhưng đến khoảng
chín rưỡi thì người ta có quyền đi ngủ được chứ.”

Một cơn rùng mình ớn lạnh chạy khắp người chàng, rồi một cơn nữa và

lại một cơn nữa liên tiếp. Hans Castorp nhảy lên chạy đến chỗ cái nhiệt kế
treo tường như muốn bắt quả tang tội ác của nó. Trong phòng chỉ có chín độ
Réaumur

[42]

. Chàng đặt tay lên ống lò sưởi, thấy nó không hoạt động và lạnh

ngắt. Chàng lầm bầm một hồi lộn xộn không đầu không cuối, đại khái tháng
tám thì mặc tháng tám, lạnh như thế này mà không cho sưởi thì thật nhục
nhã, người ta sinh ra cái lò sưởi là để dùng, không phải tùy theo tháng mà
tùy theo nhiệt độ, và nhiệt độ này đang làm chàng run như cầy sấy đây.
Nhưng đồng thời mặt chàng lại nóng như bốc lửa. Chàng ngồi xuống chỗ cũ,
lại đứng lên lần nữa, làu bàu hỏi mượn cái chăn trên giường Joachim rồi
quấn quanh nửa người dưới ngồi thu lu trên ghế. Chàng ngồi đó, lúc nóng
lúc lạnh, vẫn ngoan cố tự tra tấn mình bằng điếu xì gà mùi vị gớm ghiếc.
Chàng thấy trong người vô cùng khó chịu; chàng có cảm tưởng trong đời
chưa bao giờ khổ sở đến thế này. “Khốn nạn thật!” Chàng lẩm bẩm. Nhưng
giữa chừng đột nhiên có lúc trong thâm tâm chàng nháng lên như chớp lóe
một cảm giác phấn khởi và hy vọng lạ lùng, và sau giây phút như điện giật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.