trắng lạnh lẽo được quét một nước vôi bóng như sơn dầu. Ở một quãng họ
chạm trán một cô y tá đội mũ trắng, mang kính không gọng kẹp trên mũi, sợi
dây quàng ra sau tai. Chắc cô ta là nữ tu nhà thờ Tin Lành, không nhẫn nại
và tận tụy chăm sóc bệnh nhân như những bà phước Công giáo, mà luôn tò
mò và nhấp nhổm không yên vì buồn tẻ. Ở hai chỗ cạnh lối đi có những bình
to ngắn cổ, bụng phình ra như bong bóng đặt trên sàn cạnh cánh cửa phòng
đánh số sơn màu trắng. Hans Castorp quên hỏi anh họ công dụng của những
cái bình này.
“Cậu ở đây”, Joachim bảo. “Số ba mươi tư. Tớ ở phòng bên phải, còn bên
trái là một đôi vợ chồng người Nga, biết nói thế nào nhỉ, hơi bê bối và khá
ồn, nhưng cũng đành phải chịu thôi. Sao, cậu thấy thế nào?”
Cửa vào có hai lớp, lớp trong gắn móc treo áo. Joachim bật đèn trần lên,
trong ánh điện chói chang run rẩy căn phòng có vẻ sáng sủa và bình yên. Đồ
gỗ trong phòng hạn chế ở mức vừa đủ phục vụ mục đích sử dụng, sơn toàn
màu trắng; tường cũng dán giấy trắng, loại không thấm nước để có thể lau
rửa được; sàn nhà trải vải nhựa sạch sẽ tinh tươm; mấy tấm màn cửa vải
lanh thêu những hình thù đơn giản và ngộ nghĩnh theo phong cách hiện đại.
Cửa ban công để ngỏ, qua đó có thể thấy ánh đèn lập lòe dưới thung lũng và
nghe loáng thoáng một điệu nhạc nhảy. Chàng Joachim đôn hậu còn cắm cả
mấy bông hoa vào một cái bình đặt trên mặt tủ thấp, thứ hoa dại mọc đầy
đồng, mấy nhánh cỏ thi và vài bông hoa chuông chàng tự hái ngoài sườn
dốc.
“Cậu chu đáo quá”, Hans Castorp bảo. “Phòng đẹp đấy chứ! Ở đây mấy
tuần thì nhất.”
“Ngày hôm kia có một cô người Mỹ qua đời trong phòng này”, Joachim
kể. “Behrens tuyên bố ngay là sẽ dọn dẹp kịp để cậu vào ở. Vị hôn phu của
cô ta cũng có mặt, đó là một sĩ quan hải quân Anh, nhưng ông ta tỏ ra nhu
nhược quá. Chút chút lại chạy ra ngoài hành lang đứng khóc như trẻ con.
Rồi ông ta phải xoa kem mát lên mặt, vì những chỗ cạo râu bị nước mắt làm
cho xót cứng. Tối hôm ấy cô người Mỹ còn phun máu hai lần xối xả, sau
đấy là chấm hết. Nhưng sáng hôm qua cô ấy đã được chở đi rồi, sau đó dĩ
nhiên người ta đã xông hương kỹ lưỡng khắp phòng, dùng cả formaldehyde