NÚI THẦN - Trang 267

câu hỏi liệu có gương mặt lạ nào mới đến hoặc gương mặt quen thuộc nào ra
đi; và chàng tỏ ra hài lòng khi được biết chỉ có người đến chứ không có
người đi. Một ‘ma mới’ vừa nhập viện, một thanh niên còn trẻ, má hóp và
xanh rớt như tàu lá, được xếp vào ngồi cùng bàn với cô Levi màu ngà voi và
bà Iltis, kế bên phải bàn hai anh em. Không phải nóng ruột làm gì, rồi sẽ đến
lúc Hans Castorp được diện kiến anh ta. Thế tức là không có ai xuống núi?
Không, Joachim đáp cộc lốc và cụp mắt nhìn xuống. Nhưng chàng phải
nghe đi nghe lại câu hỏi này, ít nhất cứ hai ngày một lần, đến nỗi cuối cùng
chàng mất kiên nhẫn và phải giải thích một lần cho hết nhẽ, rằng theo chỗ
chàng được biết thì không có bệnh nhân nào sắp ra viện, ở đây ra viện đâu
có dễ thế.

Riêng Settembrini thì Hans Castorp nêu đích danh khi hỏi - chàng muốn

biết ông ta “nói gì về chuyện này”. Về chuyện gì? “Thì, về chuyện tớ phải
đo giường và có lẽ cũng bị lao.” Hóa ra Settembrini có bày tỏ ý kiến về
chuyện này thật, mặc dù chỉ rất cụt lủn thôi. Ngay ngày đầu tiên vắng bóng
Hans Castorp ông ta đã tìm đến Joachim để hỏi xem em họ chàng đâu, có
thể thấy rõ ông ta đinh ninh Hans Castorp đã xuống núi. Nghe xong câu trả
lời của Joachim ông ta chỉ thốt lên đúng hai từ tiếng Ý: đầu tiên ông ta than
“Ecco” và liền sau đó “Poveretto”, có thể dịch ra tiếng Đức là “thôi rồi” và
“cậu bé tội nghiệp” - người ta không cần giỏi tiếng Ý hơn hai chàng trai trẻ
của chúng ta mới hiểu được ý nghĩa hai từ này. “Tại sao lại ‘poveretto’?”
Hans Castorp cự lại. “Ông ấy cũng ngồi chết dí trên này với cái món văn
chương của ông ấy, sặc mùi nhân đạo và chính trị, nhưng chẳng mấy hữu ích
cho loài người khắp hoàn cầu. Lẽ ra ông ấy không nên tỏ vẻ thương hại tớ
một cách trịch thượng như thế, thể nào tớ cũng được xuống đồng bằng trước
ông ấy cho mà xem.” Giờ thì ông Settembrini bằng xương bằng thịt đứng
trước mặt chàng trong căn phòng rực sáng bất thình lình, Hans Castorp
chống cùi chỏ nhỏm dậy trên giường nhìn ra cửa mắt hấp háy, và đỏ mặt khi
nhận ra ông khách. Settembrini vẫn trong trang phục muôn thuở gồm chiếc
áo khoác dày cổ bẻ, ve áo rộng đã hơi sờn, và chiếc quần kẻ ca rô. Mới từ
phòng ăn ra nên môi ông ta còn ngậm một cây tăm. Dưới làn ria mép uốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.