NÚI THẦN - Trang 265

toàn mạnh khỏe. Tôi còn nhớ, lúc ấy tôi có tỏ ý nghi ngờ, nhưng, xin đảm
bảo với ông, không phải tôi nghi ngờ lời ông nói! Tôi không muốn làm ra vẻ
ta đây có con mắt tinh đời như một số đồng nghiệp khác, lúc ấy tôi không hề
nghĩ tới một vết nám, tôi chỉ ngỏ ý một cách khái quát như vậy thôi, nói một
cách triết lý thì ‘con người’ và ‘hoàn toàn mạnh khỏe’ e rằng khó mà đi đôi
được với nhau. Thậm chí ngay cả hôm nay, sau khi ông đã được khám và
chẩn đoán, tôi vẫn bảo lưu ý kiến, khác với nhận định của cấp trên đáng kính
của tôi, rằng cái vết nám kia” - và ông ta đưa đầu ngón tay chạm nhẹ vào vai
Hans Castorp - “không phải là đối tượng chủ yếu phải điều trị. Theo tôi đấy
chỉ là biểu hiện thứ cấp… Các triệu chứng hữu cơ đều là thứ cấp…” Hans
Castorp giật thót người.

“… Và như thế chứng cảm lạnh của ông tôi cho rằng chỉ là một biểu hiện

tam cấp”, bác sĩ Krokowski thản nhiên tiếp tục. “Ông thấy trong người sao
rồi? Nằm yên dưỡng bệnh các triệu chứng sẽ lui nhanh thôi. Hôm nay nhiệt
độ của ông thế nào?” Rồi từ đấy trở đi cuộc đột kích của ông bác sĩ trợ lý
mang tính giám sát một cách thân mật đầy tinh thần đồng đội cứ thế tiếp
diễn trong những ngày, những tuần kế tiếp: bác sĩ Krokowski đến vào
khoảng bốn giờ kém mười lăm hay sớm hơn một chút, luôn luôn vào phòng
qua lối cửa ban công, chào người bệnh nằm trên giường với nụ cười cương
nghị, đặt vài câu hỏi đơn giản về sức khỏe, gợi chuyện tán dóc đôi ba câu có
tính chất riêng tư, đùa giỡn một cách thân mật - và nếu như tất cả những cố
gắng ấy vẫn không xóa đi được một thoáng nghi ngại lởn vởn trong đầu
bệnh nhân thì lâu dần người bệnh lại đâm quen với mối nghi ngại thường
trực ấy, chừng nào nó chưa vượt quá một giới hạn nhất định, và chẳng mấy
chốc Hans Castorp đã không còn cảm thấy khó chịu với sự xuất hiện đều
đặn của bác sĩ Krokowski, mà nghiễm nhiên coi đó là một phần của ngày dài
vĩnh cửu, một dấu ngắt trong giờ điều dưỡng chính.

Đến lúc ông bác sĩ trợ lý biến mất ngoài ban công thì đã bốn giờ chiều -

xế bóng rồi! Chưa kịp ngoảnh đi ngoảnh lại chiều đã gần tàn, và cứ theo đà
ấy ngày trôi tuột vào đêm: sau bữa trà chiều ở dưới phòng ăn và trên phòng
số 34 đã là gần năm giờ, và cho tới lúc Joachim hoàn thành vòng dạo chơi
thứ ba trong ngày ghé qua thăm thì kim đồng hồ đã nhích dần tới số sáu, và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.