NÚI THẦN - Trang 264

có thể gói gọn lại vỏn vẹn một tiếng đồng hồ, mà về cuối còn bị cắt xén, bị
gián đoạn và lược bớt. Thủ phạm là bác sĩ Krokowski.

Thật vậy, trong giờ thăm bệnh độc lập của mình mỗi buổi chiều bác sĩ

Krokowski không còn đi vòng tránh phòng Hans Castorp nữa. Chàng đã
được người ta đếm xỉa đến, không còn bị coi là một quãng cách hay là chỗ
vấp, giờ đây chàng là bệnh nhân, chàng được người ta quan tâm chăm sóc,
không còn bị bỏ rơi chẳng ai đoái hoài như chàng vẫn ngấm ngầm bực tức
bấy lâu nay - chỉ là một chút hậm hực thôi, nhưng ngày nào nó cũng nhói lên
vào giờ này, lúc ông bác sĩ trợ lý đi thăm bệnh. Vậy là chiều hôm ấy, thứ hai,
bác sĩ Krokowski hiện ra lần đầu tiên trong phòng chàng - chúng tôi dùng từ
“hiện ra”, vì đó là từ chính xác nhất để diễn tả ấn tượng bất ngờ, có thể gọi
là thất kinh của Hans Castorp lúc nhìn thấy ông ta. Chàng vừa thiêm thiếp
trong giấc ngủ chập chờn khoảng nửa giờ hay một phần tư giờ thì giật thót
mình nhận ra ông bác sĩ trợ lý đã đứng sừng sững trong phòng, không đi
đằng cửa chính mà như xuyên tường từ ngoài vào. Bởi ông ta không theo
hành lang rồi từ đó vào các phòng bệnh, mà có thói quen đi dọc ban công
phía ngoài và xông thẳng qua cánh cửa sau lúc nào cũng để ngỏ vào trong
phòng, nên người bệnh bất giác có cảm tưởng ông ta hiện ra từ trong không
khí. Thình lình chàng thấy ông ta đã đứng sát bên giường mình, trắng xanh
trong bộ đồ đen tuyền, vai u thịt bắp, hiện thân của dấu ngắt thời gian, hàm
râu tẽ ra để lộ những chiếc răng vàng trong nụ cười rộng mở đầy cương
nghị.

“Ông có vẻ ngạc nhiên lắm khi nhìn thấy tôi, ông Castorp”, Krokowski

cất giọng nam trung hơi ề à, với lối phát âm chữ r rất kỳ quái, không rung
mà chỉ tróc lưỡi một cái như gõ vào vòm họng, “đúng ra tôi chỉ thực hiện
nhiệm vụ cao quý của người thầy thuốc là tới chăm sóc sức khỏe cho ông
thôi. Quan hệ giữa ông và chúng tôi đã bước sang một giai đoạn mới, từ một
vị khách ông đã trở thành đồng đội…” (Hai tiếng “đồng đội” làm Hans
Castorp bất giác rùng mình.) “Ai mà ngờ được!” Bác sĩ Krokowski đổi sang
giọng đồng đội thân mật… “Ai mà ngờ được có ngày hôm nay, cứ nhớ buổi
tối ông vừa mới tới, tôi có cái hân hạnh được làm quen với ông và ông cải
chính sự nhầm lẫn của tôi - nhầm lẫn ở thời điểm ấy - và bảo rằng ông hoàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.