NÚI THẦN - Trang 262

Joachim xuất hiện, quần áo chỉnh tề, sau lời chào chàng hỏi ngay kết quả đo
nhiệt độ lúc bảy giờ của Hans Castorp và thông báo cho em biết số đo của
mình. Trong khi chàng xuống dưới nhà ăn sáng thì Hans Castorp điểm tâm
ngay tại chỗ, lưng dựa vào tấm chăn lông ngỗng, vẫn ngon miệng như
thường trong tư thế mới, hầu như không bị gián đoạn vì sự có mặt và lời
thăm hỏi theo trách nhiệm của các bác sĩ, giờ này mỗi sáng họ vẫn lướt qua
phòng ăn và đảo một vòng chớp nhoáng qua các phòng ở để thấy mặt hết
lượt bệnh nhân, kể cả những người liệt giường hoặc hấp hối. Miệng đầy đồ
ăn chàng vừa lúng búng thông báo mình ngủ ‘ngon’, vừa hấp háy mắt nhìn
qua vành đĩa theo dõi cái cách ông cố vấn cung đình chống nắm tay khổng
lồ xuống mặt chiếc bàn kê giữa phòng và đưa cặp mắt ốc nhồi kiểm tra biểu
đồ nhiệt độ của chàng để ở đó, rồi cất tiếng lần nữa chào tạm biệt những
người thăm viếng lúc họ ào ào rút lui, lúc đi cũng vội vàng như khi tới. Rồi
chàng châm một điếu xì gà và đã thấy Joachim trở về sau chuyến dạo chơi
đầu tiên buổi sáng, ngạc nhiên vì gần như chưa kịp nhận ra sự vắng mặt của
người anh. Rồi họ lại tán dóc vài câu, và khoảng thời gian giữa hai bữa điểm
tâm - lúc ấy Joachim nằm nghỉ ngoài ban công - ngắn ngủi đến nỗi một kẻ
đần độn đầu óc rỗng tuếch cũng không kịp buồn chán, nữa là Hans Castorp,
lòng còn ngổn ngang những ấn tượng của ba tuần đầu trên này, cộng thêm
mối bận tâm về tình trạng hiện nay và câu hỏi về tương lai chưa lời đáp, đến
nỗi chàng hầu như không có thời gian động tới hai cuốn họa báo dày cộp
mượn của thư viện an dưỡng đường nằm lăn lóc trên bàn ngủ.

Cuộc dạo chơi thứ hai của Joachim, như mọi khi chàng làm một vòng

xuống Phố Davos, cũng cùng chung số phận ngắn ngủi ấy, chỉ vỏn vẹn một
giờ đồng hồ. Sau đó chàng lại ghé vào hỏi thăm Hans Castorp và kể cho em
nghe chuyện này chuyện kia mà chàng gặp trong khi đi dạo, đứng hay ngồi
một lát bên giường người bệnh trước khi về phòng thực hiện cữ nghỉ trưa -
bao lâu kia chứ? Lại chỉ vỏn vẹn một giờ đồng hồ! Người bệnh vừa mới kịp
chắp hai tay sau gáy, ngước mắt nhìn trần nhà vẩn vơ theo đuổi một ý nghĩ
chưa được bao lâu thì đã lại nghe ngân nga tiếng cồng báo hiệu giờ ăn, giục
những bệnh nhân không liệt giường hay hấp hối sửa soạn xuống dùng bữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.