NÚI THẦN - Trang 270

“Cũng được”, Hans Castorp bật cười. “Tôi chỉ muốn nói rằng nhờ ông tôi

đã học được nhiều điều về ông ấy. Vâng, khi ấy tôi thật là điếc không sợ
súng và đã trả lời ông rằng tôi định ở ba tuần mà chẳng nghĩ ngợi gì cả.
Nhưng cũng tại tôi vừa mới bị cô Kleefeld thổi pneumothorax chào mừng,
nên đầu óc có hơi bối rối. Có điều ngay từ hồi ấy tôi đã cảm thấy người ngây
ngấy sốt rồi, ông biết không, vì không khí ở đây không chỉ có lợi cho việc
chữa bệnh mà còn có lợi cho bản thân bệnh tật nữa, đôi khi chính nó làm
cho bệnh tật bộc phát ra, nhưng xét cho cùng đấy lại là điều cần thiết để có
thể chữa trị bệnh.”

“Một giả thuyết rất hấp dẫn. Thế ông cố vấn cung đình Behrens đã kể cho

ông nghe về người đàn bà Nga gốc Đức ở đây với chúng tôi năm tháng hồi
năm ngoái - không, năm kia thì đúng hơn - chưa? Chưa à? Lẽ ra ông ta nên
kể. Đấy là một phụ nữ rất khả ái, người Nga nhưng gốc gác Đức, đã là vợ và
là mẹ mặc dù còn trẻ. Bà ta đến từ miền đất phía Đông, xanh xao, thiếu máu,
nổi hạch bạch huyết, có vẻ khá nghiêm trọng. Vậy là bà ta nằm viện một
tháng ở đây và than rằng càng ngày càng yếu. Phải kiên nhẫn chứ! Hai tháng
trôi qua, và bà ta chẳng những không cảm thấy khá lên mà còn tệ đi. Bà ta
được huấn thị rằng, chỉ có bác sĩ mới đủ năng lực đánh giá tình hình sức
khỏe của bà ta; bà ta có thể cảm thấy thế này hay thế khác - nhưng đó hoàn
toàn là cảm nhận chủ quan và ít khi đúng với thực trạng. Phổi bà ta không có
vấn đề gì. Thế là bà ta đành ngậm miệng thực hiện lịch điều dưỡng và tuần
nào đi cân cũng thấy sụt ký. Đến tháng thứ tư thì bà ta té xỉu trong khi kiểm
tra sức khỏe. Không sao hết, Behrens bảo, ông ta rất hài lòng với lá phổi của
bà ta. Nhưng đến tháng thứ năm, khi không còn đi lại được nữa, bà ta bèn
viết thư thông báo tình hình cho ông chồng ở miền Đông, và Behrens nhận
được một lá thư của ông ta - trên phong bì đề ‘xin trao tận tay’ và ‘thư khẩn’
bằng nét chữ rất rắn rỏi, tôi được thấy tận mắt. Phải, giờ thì Behrens nhún
vai thú nhận, có vẻ như thể trạng bà không hợp với khí hậu ở trên này.
Người đàn bà ấy tức đến phát khóc. Lẽ ra ông phải nói cho tôi biết từ sớm
chứ, bà ta thét lên, rõ ràng lúc nào tôi cũng cảm thấy người như phải gió,
khó chịu vô cùng!… Hy vọng bà ấy đã mạnh khỏe trở lại bên ông chồng ở
miền Đông.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.