NÚI THẦN - Trang 419

sáu cho đến tám rẻ xương sườn, và cậu ta còn đang cân nhắc xem có đáng
đầu tư số tiền ấy hay không. Behrens ra sức thuyết phục cậu ta đồng ý mổ,
điều đó không có gì là lạ vì nó mang lại cho ông ta lợi nhuận, trong khi về
phần cậu ta chẳng ai nói trước được là kết quả sẽ ra sao, nếu đằng nào cũng
ngỏm thì có lẽ cứ để nguyên thế này lại hơn, vừa được xuống mồ với đầy đủ
xương sườn vừa đỡ tốn kém.

Trong tình huống này thật khó tìm ra một lời khuyên cho cậu Rotbein. Hai

anh em đành nói vòng vo, và góp ý rằng có lẽ khi cân nhắc cũng nên tính
đến tay nghề phẫu thuật tài ba của ông cố vấn cung đình. Cuối cùng họ nhất
trí đợi ông Rotbein cha còn đang trên đường đến đây, mong rằng khi tới nơi
ông sẽ đưa ra ý kiến quyết định. Lúc chia tay cậu Fritz lại nhỏ vài giọt nước
mắt, và mặc dù cậu khóc vì kiệt lực, nhưng những giọt nước mắt ấy vẫn
tương phản lạ lùng với những tính toán tỉnh táo trong suy nghĩ và lời nói của
cậu. Cậu ta năn nỉ họ tiếp tục tới thăm mình, hai anh em sốt sắng hứa ngay
nhưng rồi không thể thực hiện được lời hứa. Vì tối hôm ấy ông giám đốc
nhà máy búp bê đã lên tới nơi, và ngay sáng hôm sau người ta tiến hành
phẫu thuật, sau khi mổ cậu Fritz yếu quá không thể tiếp khách được. Và hai
ngày sau trong khi cùng Joachim đi dọc hành lang Hans Castorp tình cờ nhìn
thấy người ta đang dọn dẹp tẩy uế trong phòng cậu Rotbein. Cô y tá Alfreda
đã khăn gói rời ‘Sơn trang’ chẳng biết từ lúc nào, cô ta được mời đi chăm
sóc một ca moribundus khác ở một viện điều dưỡng khác, và vừa thở dài
não nuột vừa đưa tay sửa sợi dây đeo kính quàng sau tai, cô ta vội vàng đến
với người bệnh mới, vì đó là tất cả tiền đồ mở ra trước mắt cô, và một tương
lai tươi sáng hơn chẳng bói đâu ra.

Một căn phòng trống, khi người ở trong đó vừa ‘ra đi’, với hai lớp cửa đôi

mở toang, đồ đạc lỏng chỏng phơi ra trước mắt những bệnh nhân đang trên
đường xuống phòng ăn hay ra ngoài dạo chơi, là một khung cảnh nhiều ý
nghĩa nhưng đã quá quen thuộc nên không khiến người ta lưu tâm nhiều
nữa, nhất là khi bản thân người quan sát cũng ở trong một gian phòng
‘trống’ bằng cách ấy mà vẫn cảm thấy thoải mái như ở nhà. Đôi khi người ta
quen biết cái người đã từng ở sau cánh cửa đánh số kia, lúc bấy giờ người ta
mới phải suy nghĩ. Đó là trường hợp của Hans Castorp lần này cũng như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.