NÚI THẦN - Trang 683

mong manh. Trời hơi nhá nhem. Không có bão, tuyết cũng chẳng rơi. Sườn
núi lởm chởm những bụi thông lúp xúp bên kia hiện ra rõ mồn một, thanh
bình không thể tả. Bóng tối mới từ chân bò lên che một nửa thân núi, nửa
trên vẫn tắm trong ánh sáng phơn phớt hồng. Có chuyện gì vậy, và thế giới
này sao lạ quá? Đã sáng rồi ư? Thế ra chàng đã qua một đêm trên núi, nằm
trong tuyết, mà không chết cóng như sách viết? Tứ chi không có cái nào
hoại tử vì máu huyết thiếu lưu thông, không cái nào đóng thành băng gãy
vụn trong lúc chàng dậm chân đập tay giũ tuyết, vừa kiểm tra tình trạng cơ
thể chàng vừa vắt óc suy nghĩ đánh giá tình hình. Vành tai, đầu ngón tay
ngón chân dĩ nhiên đã tê dại không còn cảm giác, nhưng cũng không cóng
hơn những buổi tối mùa đông nằm ngoài ban công bao nhiêu. Ráng chút xíu
chàng cũng moi được chiếc đồng hồ trong túi ra xem. Nó vẫn chạy tíc tắc
chứ không chết như những lần chàng quên lên dây tối hôm trước. Cây kim
chưa chạy tới số năm - còn cách cả một khúc. Thiếu mười hai, mười ba phút
nữa mới đến năm giờ. Lạ chưa! Có lẽ nào chàng mới nằm mươi mười lăm
phút ở đây trong tuyết mà đã thêu dệt nên trong đầu bấy nhiêu hình ảnh hạnh
phúc và kinh dị, bấy nhiêu ý nghĩ điên rồ, và con quái vật hình lục giác đều
đã rút lui nhanh như lúc nó ập đến? Vậy ra chàng đã may mắn một cách
không ngờ, xét theo quan điểm của người muốn về nhà. Bởi những cơn mơ
của chàng đã hai lần có bước ngoặt khiến chàng giật mình chồm dậy, một
lần vì kinh hãi và lần thứ hai vì sung sướng. Có vẻ như cuộc đời vẫn còn ưu
ái đứa học trò cá biệt nhiều rắc rối...

Bây giờ có là buổi sáng sớm hay chiều muộn mặc lòng (rõ ràng lúc này

vẫn còn là buổi chiều chưa tối hẳn), chàng không thấy có lý do gì - dù nằm ở
hoàn cảnh khách quan hay chủ quan ở cá nhân chàng - ngăn cản mình lên
đường về nhà, điều mà Hans Castorp thực hiện ngay không chậm trễ. Chàng
lao bừa xuống dốc, thẳng như đường chim bay, và chẳng mấy chốc đã xuống
tới thung lũng nơi có nhà cửa lác đác lên đèn, mặc dù ánh sáng cuối ngày
phản chiếu trên mặt tuyết vẫn thừa sức cho chàng thấy đường. Chỗ chàng
xuống là sườn núi Brämenbühl bên bìa rừng, từ đó chưa tới năm rưỡi chàng
đã về đến “Làng” đem các dụng cụ thể thao cồng kềnh của mình gửi chỗ
ông hàng xén, rồi chàng lên nghỉ hơi một lát trên gian phòng áp mái của ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.